Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 612: C612



Bởi vì Thẩm Nguyệt đã tiếp rượu của hoàng đế thay cho Tô Vũ cho nên triều thần Dạ Lương cũng không thể tiếp tục tiến lên mời rượu, tất nhiên là bọn họ không hài lòng.

Nếu đêm nay Tô Vũ bị chuốc say thì ngày mai khi hòa đàm Tô Vũ nhất định sẽ làm không tốt, đó cũng là điều mà Dạ Lương mong muốn.

Cũng có triều thần nghiêm mặt nói: “Nếu ngay cả rượu cũng không uống được thì còn làm sứ thần cái gì nữa? Chẳng lẽ Đại Sở không tìm được người nào tử tế mà lại phái một kẻ vô dụng đến đây?”

Các triều thần đều bật cười.

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Tô đại nhân là đại học sĩ triều ta, là văn thần thanh liêm gương mẫu. Nghe đại nhân nói như vậy ta liền cảm thấy có chút buồn cười. Người có bản lĩnh nhất định phải biết uống rượu hay sao? Nếu như lần hòa đàm này có thể uống rượu mà xong việc thì Tĩnh Nguyệt ta nhất định sẽ phụng bồi tới cùng, có phải chỉ cần sảng khoái uống rượu thì tất cả các điều kiện sẽ được miễn hay không?”

Triều thần đối diện châm chọc nói: “Công chúa thật sự nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng miệng lưỡi, nhưng chuyện chính sự giữa hai quốc gia cũng không cần đến một nữ nhân nhúng tay vào”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Nãy giờ có ai nhắc đến chuyện chính sự sao? Không phải hoàng thượng đã nói đêm nay chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện chính sự hay sao?”


“Mới vừa rồi còn nhắc đến chuyện hòa đàm, đó không phải chính sự thì là cái gì?”

Thẩm Nguyệt nói: “Là do trước đó đại nhân đề cập đến vấn đề quân thần cho nên ta cũng chỉ kéo dài vấn đề đó để nói mà thôi. Chỉ là vài câu tán gẫu, đại nhân có cần phải nghiêm túc đến vậy không?”

Đúng lúc này hoàng đế lại cười vang nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt đúng là có khí khái còn hơn bậc nam nhân, cho dù đối mặt với triều thần Dạ Lương ta cũng có thể thong dong chậm rãi tán gẫu. Không biết uống rượu cũng không phải là chuyện gì đáng nói, nhưng trí tuệ cùng khí độ của Tĩnh Nguyệt công chúa đã khiến cho trẫm được mở rộng nhãn giới”.

“Chỉ tiếc nàng lại là một nàng công chúa tiền triều, nữ nhân như nàng có khi ngay cả nam nhân cũng không bằng”.

Thẩm Nguyệt lễ nghĩa nói: “Đã khiến bệ hạ chê cười rồi, bệ hạ không trách tội ta lỗ mãng, đúng là có tấm lòng rộng như biển lớn có thể bao trọn trăm sông”.

Hoàng đế nói: “Người đâu, mang trà cho sứ thần”.

Sau đó Tô Vũ thay rượu bằng trà, mọi người trong bữa tiệc cũng trở nên khách khí hơn.


Cho đến khi cơm no rượu say và thời gian đã không còn sớm nữa thì bọn họ mới rời đi trước, không bao lâu sau thì các triều thần cũng lần lượt giải tán.

Sau khi ra ngoài đại điện, gió từ bên ngoài thổi vào khiến Thẩm Nguyệt tỉnh táo hơn rất nhiều. Trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều.

Ánh đèn trong đại điện rất sáng nhưng màn đêm bên ngoài đại điện lại hiu quạnh yên tĩnh.

Tô Vũ nói: “Ta tiễn nàng về”.

“Chàng nghỉ ngơi ở đâu, cách có xa không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Rượu thơm của Dạ Lương thực sự rất ngon.

“Không xa”.

Thói quen quả nhiên là thứ rất đáng sợ.

Trên suốt quãng đường từ kinh thành tới đây, mỗi ngày nàng đều sớm chiều ở cùng Tô Vũ, bây giờ phải tách ra mỗi người ở một chỗ khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.