Nhưng đã tới hành cung thì cũng không thể hành xử giống như ở Thành Huyền, càng không thể giống như lúc ở quân doanh Dạ Lương để hai người ở chung một doanh trướng.
Khi bước đến ngã ba đường, chỗ ở của Thẩm Nguyệt nằm ở một hướng còn chỗ ở của Tô Vũ nằm ở hướng bên kia.
Thẩm Nguyệt đã bảo hai cung nhân trở về biệt uyển trước để chuẩn bị, trong khi nàng lại đứng cùng Tô Vũ ở ngã rẽ trong chốc lát.
Thẩm Nguyệt nương theo men rượu mà lên tiếng trước: “Chỗ ở của chàng có cung nhân hầu hạ hay không?”
Tô Vũ cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười nói: “Không biết thái giám có tính hay không?”
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Đêm nay ta hơi say, chàng cứ xem như là ta chưa từng nói gì đi. Ta về trước, chàng nhớ ngủ sớm một chút đi”.
Nàng đi vài bước rồi lại quay đầu thì nhìn thấy Tô Vũ vẫn đang đứng đó.
Nàng nói: “Tô Vũ, sau này chàng nên cố gắng đừng gượng ép bản thân, không thích thì cứ trực tiếp cự tuyệt. Ta biết có một vài thời điểm chàng thân bất do kỷ nhưng ta cũng biết chàng đã cố gắng hết sức”.
Tô Vũ nói: “Cảm giác được người khác che chở cũng thật tốt”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nói: “Chàng rất đắc ý sao?”
“Nhất là khi nghe được những lời nói thong dong đường hoàng của nàng lại càng khiến cho ta đắc ý”, hắn cúi đầu cười hai tiếng nói: “Được quân yêu thương như thế, thần thật sự cảm thấy rất hưởng thụ”.
Cả khuôn mặt của Thẩm Nguyệt nóng lên, nàng nói: “Đó chỉ là do đang tranh cãi với người khác, chàng nghĩ là thật sao? Ta chỉ không muốn để cho bọn họ nghĩ rằng ta và chàng dễ bị bắt nạt mà thôi”.
Tô Vũ tiến lên hai bước rồi đứng sát trước mặt nàng.
Nàng lui về phía sau rồi tựa lưng vào cột trụ.
Tô Vũ giơ tay lên đưa ra cây sáo trúc nằm trong lòng bàn tay khiến Thẩm Nguyệt sững sờ mất một lúc.
Nhớ lại lần trước khi nàng trả lại cây sáo trúc này thì nàng đã đau lòng vô cùng, những chuyện xảy ra đêm đó nàng đều có thể nhớ được rõ ràng từng cảnh một.
Tô Vũ thì thầm nói nhỏ: “Ngay từ đầu khi tạo ra cây sáo này thì ta đã định tặng nó cho nàng, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng cứ thổi nó lên, ta sẽ thu xếp người đến bảo vệ nàng”.
Nhưng nghĩ lại sau này cho dù có gặp chuyện gì thì với tính tình nóng nảy của mình nàng cũng sẽ tự tìm cách giải quyết thay vì mù quáng nhờ người khác giúp đỡ nên ta chỉ mong rằng có thể thường xuyên nghe thấy nàng thổi nó để ta có thể thường xuyên đến bên cạnh nàng”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì ngẩn ngơ, không ngờ ngay từ đầu Tô Vũ đã có ý định như vậy.
Đáng tiếc Thẩm Nguyệt rất hiếm khi thổi nó, nhưng vẫn mang nó theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Nàng vẫn rất thích cây sáo trúc này. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Không chỉ bởi vì nó được tạo nên một cách rất tinh xảo mà còn bởi vì nó là thứ độc nhất vô nhị do Tô Vũ làm tặng nàng.
Chắc hẳn là do uống rượu nên Thẩm Nguyệt rất dễ bị gợi lên cảm xúc, sống mũi nàng đột nhiên lại cảm thấy hơi nóng lên.