Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 131



Sáng sơm ngày hôm sau khi ông tỉnh lại, cả người vẫn  ở trong trạng thái mơ màng. Sau một lát lâu, cảnh trong mơ đêm qua mới dần dần hiện ra trong đầu, câu nói ‘nương nương không con’ của chính mình lại văng vẳng bên tai, khiến ông bất giác cau mày.

Thục phi Hứa Thị sao?

Nếu như ông không nhớ nhầm thì trong cung hiện giờ không hề có Hứa phi, chỉ có duy nhất một phi vị chính là Lệ phi. Còn nếu là phi tần họ Hứa….thì theo ông biết chỉ có một người, đó chính là đứa bé năm đó bị trưởng công chúa Khánh Bình tiền triều cướp từ nhà họ Hứa đi, sau đó đi đi về về lại đến bên cạnh bệ hạ, chính là Hứa tiệp dư trước đấy truyền ra tin có thai.

Hứa tiệp dư…Nếu mưu kế năm đó của dư nghiệt tiền triều thành công, thì Hứa tiệp dư bây giờ chính là nữ nhi của ông.

Ấy, không đúng! Người trong mộng là Hứa Thục phi cơ mà…

Trong đầu ông bỗng nảy ra một suy nghĩ, trong nháy mắt chính suy nghĩ đó đã làm ông sợ toát mồ hôi.

Vớ vẩn, thật sự quá là vớ vẩn! Chuyện như thế làm sao có thể xảy ra được chứ, thật sự là hoang đường!

Ông lẩm bẩm, cảm thấy suy nghĩ này thật sự quá mức điên rồ, điên rồi đến mức chỉ vừa nghĩ đến thôi là trái tim ông lại lập tức quặn đau, như thể bị tùng xẻo vậy.

Trong lòng có tâm sự, cho nên khi vào chầu sớm ông thỉnh thoảng lại thất thần, may mà những chuyện hôm này cần bàn bạc không nhiều, cũng không tính là khó giải quyết, cộng với Cảnh Xương đế Triệu Nguyên Hựu  đang sầu não vì chuyện Hứa Đinh Uyển sảy ra nên cũng cho bãi buổi chầu sớm.

Mãi đến khi tan buổi chầu Đường Tùng Niên mới hay tin Hứa thiệp dư người duy nhất có thai trong cung đã bị sảy thai, không thế nào ông lại nhớ đến câu nói ‘nương nương không con’ ở trong giấc mơ đêm qua.

Vài ngày sau đó, ông không còn mơ thấy giấc mơ giống đêm đó nữa. Song, dù rằng như vậy thì nỗi bất an trong lòng ông lại không hề nguôi ngoai, mãi tới đêm nay, sau khi ông nặng nề chìm vào giấc ngủ, ông lại mơ thấy một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc nó khiến tinh thần ông trở nên bấn loạn.

Trong mơ, ông cầm trường kiếm đánh nhau với một ‘thích khách’ có khuôn mặt mơ hồ, từng chiêu thức đánh ra đều không chút nể nang, mỗi chiêu đều có ý lấy mạng của đối phương. Cuối cùng, ông vờ để lộ sơ hở, nhân lúc đối phương mắc mưu ông bèn mạnh mẽ đâm một kiếm về phía ngực của đối phương.

Ngực người nọ trúng kiếm, máu tươi trong mồm phun ra, cơ thể lảo đảo loạng choạng, cuối cùng đổ uỳnh xuống đất.

Ông nhấc trường kiếm tiến lên một bước, đang muốn bồi thêm một kiếm nữa thì nghe thấy đối phương bi phẫn oán trách mình: “Cha, vì sao người muốn giết con?”

Tiếng oán trách thảm thiết, ánh mắt ông dần trở nên rõ ràng.

Sau cùng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt ông, trái tim ông như bị một nhát búa mạnh mẽ đập trúng, sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.

“Bảo, Bảo Nha?!”

“Cha, tại sao người muốn giết con? Tại sao người muốn giết con?!” Nữ tử trước mặt có khuôn mặt tràn đầy căm uất, những lời oán trách như mang theo máu, tuyệt vọng cùng không cam lòng, đôi mắt khi nhìn ông chứa đầy thù hận thấu xương.

“Cha không, cha không biết, cha không biết…” Ông vô cùng khẩn trương, liều mạng muốn giải thích, liều mạng muốn cầm máu cho nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra hết lần này tới lần khác.

“Cha, tại sao người muốn giết con? Vì sao người muốn giết con?!”

Đường Tùng Niên choàng tỉnh giấc, bàn tay quệt qua cái trái, mồ hôi đầy tay.

Ông vỗ lồng ngực với nỗi khiếp sợ vẫn còn, bấy giờ ông chỉ cảm thất tim mình đập càng lúc càng dồn dập, sau đó, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Tiếng oán trách bi phẫn cùng tiếng khóc thút thít vẫn văng vẳng bên tai ông, từng giọt lệ rướm máu, từng câu mang theo oán hận của nàng khiến tâm trí ông trở nên bấn loạn, suýt nữa không kiềm chế nổi mà hét to lên.

Cha không làm, cha không làm, làm sao cha có thể làm hại nữ nhi mà cha yêu thương nhất được chứ! Đó là nữ nhi mà ông  yêu thương như châu như báu, nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, là nữ nhi  mang dòng máu của ông và nữ tử ông yêu chân thành, ông hận chỉ hận mình không thể trao những điều tốt đẹp nhất trên đời cho con bé, chứ làm sao có thể làm tổn thương con bé được!

“Phu quân, chàng làm sao thế? Có phải khát nước không? Để thiếp đi rót cho chàng chén trà nhé.” Nguyễn Thị nằm bên cạnh ông phát hiện ra tiếng động của ông, mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái toan đứng dậy.

Đường Tùng Niên kéo tay bà lại, cất giọng khàn khàn: “Không cần đâu, ta không khát, nàng không cần dậy.”

Mấy ngày nay Nguyễn Thị bận rộn với chuyện chuẩn bị cho cháu trai ra đời, đúng lúc đang buồn ngủ, nghe ông nói vậy cũng không kiên trì nữa, bà nằm xuống, kéo chăn gấm lên, nói với giọng đầy mệt mỏi: “Vậy chàng cũng ngủ tiếp đi, sắp đến giờ dậy rồi đấy!”

“Được.” Đường Tùng Niên khẽ trả lời, nhìn bà nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Ông mở mắt nhìn đỉnh màn, giờ nay phút này, cả người hết sức tỉnh táo, không hề có chút buồn ngủ nào.

Hứa Thục phi…

Ngày hôm nay, Đường Quân Dao hiếm khi có hứng muốn tự tay làm một con hổ vải cho cháu trai, vì nàng nhớ rằng hồi bé tiểu Đường đại nhân thích nhất là con hổ vải, nghịch nó cả ngày không biết chán.

Mọi người đều nói con giống cha, nói không chừng thằng cháu này của nàng cũng giống hệt cha nó!

Trong lòng nàng tràn trề động lực, hào hứng phừng phừng sai Bích Văn tìm đủ các loại vải thừa.

Hôm qua Hạ Thiệu Đình đã đến quân doanh luyện binh, trước khi đi đã nói có lẽ phải đi hai, ba ngày mới về được. Vì thế, giờ phút này trong phủ tướng quân rộng lớn chỉ có một chủ tử là Đường Quân Dao ở.

Nàng đang định nhờ Bích Văn dạy mình cách làm con hổ vài thì Lam Thuần đã đi vào bẩm báo, nói là lão gia đến đây.

Đường Quân Dao có chút bất ngờ, nhưng cũng không hề nghĩ nhiều mà vội sửa sang lại một chút rồi đi ra đón ông.

“Thiệu Đình đâu?” Sau khi hai cha con đều đã ngồi xuống, Đường Tùng Niên lơ đãng hỏi.

“Chàng đến quân doanh rồi ạ, sớm nhất thì sáng mai về, chậm nhất thì có lẽ là ngày kia. Cha có chuyện muốn tìm chàng ạ?”

“Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, đợi hắn về thì nói cũng được!” Đường Tùng Niên đã biết con rể không ở phủ từ lâu, lần này ông đến đây cũng không phải để gặp con rể, nói thế chỉ để lấy cớ thôi.

Đường Quân Dao không hề nghi ngờ, hào hứng hỏi ông về những chuyện thú vị của cháu trai mấy ngày qua.

Đường Tùng Niên chọn vài chuyện thú vị mà Nguyễn Thị kể cho mình để nói với nàng, thấy nư nhi nghe đến say mê, hai má lúm hằn sâu bên má, trái tim ông run lên, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nương nương không con.”

Đường Quân Dao nghe vậy thì giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cười hỏi: “Nương nương không con gì cơ ạ?”

“Cũng không có gì, ta đang nghĩ bệ hạ thành hôn đã nhiều năm mà trong cung vẫn chưa có vị nương nương nào có con, nên lòng ta khó tránh khỏi chút lo lắng.” Đường Tùng Niên trả lời một cách điềm nhiên, song không hề bỏ xót nét mặt bỗng chốc cứng đờ của nàng khi nghe thấy bốn chữ ‘nương nương không con’.

Quả nhiên….lòng ông đã sáng tỏ mọi chuyện, lập tức sinh ra một nỗi bi thương, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, khá trấn tĩnh mà nói chuyện phiếm với nàng non nửa canh giờ rồi mới quay về phủ.

Đường Quân Dao cảm thấy hơi kỳ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Dưới gối bệ hạ không con, bách quan trong triều ai nấy cũng sốt ruột, điều này nàng cũng biết.

Nhưng nàng còn biết rằng, chẳng bao lâu nữa Lệ phi và hai vị phi tần có địa vị không cao sẽ lần lượt truyền ra tin vui, cho đến trước khi nàng chết ở đời trước, trong cung đã có ba vị hoàng tử và hai vị công chúa rồi.

Có lẽ đời này cũng không hoàn toàn giống vậy nhưng chắc cũng không thay đổi quá nhiều đâu.

Ngày Ngũ công chúa sinh, Đường Quân Dao hay tin lập tức chạy đến, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ngũ công chúa truyền ra sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.

Phụ nhân sinh sản sẽ đau đớn như vậy sao?

Nguyễn Thị chú ý tới sắc mặt của nàng, vỗ lên mu bàn tay nàng và khẽ nói: “Con về trước đi! Còn lâu lắm đứa bé mới chào đời, con chờ ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng về trước đi, có lẽ bây giờ Thiệu Đình cũng sắp về phủ rồi đấy.”

“Nghe nương con đi, mau về!” Vương Thị cũng nói.

“Con cứ về đi! Đứa bé vừa ra đời ta sẽ lập tức sai người đến báo cho con.” Lâm Thị nói.

Đường Quân Dao suy nghĩ một lát, sau khi nhìn thấy Đường Hoài Miễn, Lâm Thị, Nguyễn Thị, còn có vài phụ nhân mặt mày hòa nhãn mà nàng tạm thời không thể gọi tên được đang đứng đầy sân viện, thậm chí đến cả thái y trong cung cũng đang đợi lệnh, trong phòng cũng có bà đỡ có năng lực được cử đến, nàng quả thực chẳng giúp được gì.

“Nếu có chuyện gì, người cũng phải sai người đến nói cho con một tiếng đấy.” Nàng lo lắng nói.

“Được, nương biết rồi, con về đi! Kẻo Thiệu Đình về phủ mà không tìm thấy con.”

Đường Quân Dao nhìn Đường Hoài Miễn mặt mày trắng bệch đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui, sau đó lại nhìn về phía cửa phòng sinh đang đóng chặt, bấy giờ mới tạm biệt rời đi.

Vừa ra đến cổng trong(*), nàng đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng đang cau chặt lông mày của Đường Hoài Châu/

“Huynh vừa từ đâu về vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Nàng sửng sốt hỏi.

“Từ nhà qua đây.” Đường Hoài Châu đáp, ngừng một lát, lại nói: “Lúc ta ra cửa thì cha vừa từ bên ngoài về.”

“Thế huynh lại bị người bắt bớ rồi giáo huấn cho một trận hả?” Nàng cười nhạo.

“Nếu người giáo huấn ta một trận đã tốt.” Đường Hoài Châu thở dài: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ông đấy trở về với khuôn mặt giận dữ như vậy. Muội cũng biết mà, lão già nhà mình bên ngoài là mặt cáo già, cho dù trong lòng có tức giận đến đâu, ngoài mặt cũng sẽ không để cho người ta nhìn thấy vẻ tức giận của mình, chuyện giống như ngày hôm nay thật sự là hiếm thấy trong đời.”

“Đâu chỉ có thể, ông ấy còn ‘lỡ tay’ đập bể cái bình sứ men xanh trong thư phòng, hành động thất thố như thế có thể thấy rằng  lần này bị tức giận không nhẹ.”

“Hơn nữa…” Đôi lông mày của Đường Hoài Châu nhíu chặt.

“Hơn nữa, ta thấy kiểu của ông ấy như thể trong lòng đang tích một đống lửa giận nhưng không có chỗ nào để trút ra vậy.”

“Huynh có biết người vừa đi đâu về không?” Đường Quân Dao hỏi.

“Ta đã đặc biệt hỏi thăm, khi cha vừa rời khỏi chỗ nhạc phụ thì nét mặt vẫn còn bình thường, nhưng sau khi từ lầu Sướng Thính về mới trở nên như thế.”

Lầu Sướng Thính, Phương Nghi? Đường Quân Dao lập tức nghĩ đến điển mấu chốt.

“Người đi gặp dư nghiệt tiền triều Phương Nghi!” Đường Quân Dao lạnh mặt.

“Vậy thì chắc chắn ả dư nghiệt này đã nói với cha cái gì rồi, có thể khiến ông ấy tức giận thành như thế cũng chỉ có chuyện liên quan đến…” Đường Hoài Châu nhìn nàng, ý ở trong lời.

“Chuyện liên quan đến muội.” Đường Quân Dao cười lạnh.

Lão già nhà nàng là người có lòng dạ sâu vô cùng, có thể khiến ông đánh mất sự bình tĩnh thường này cũng chỉ có chuyện nhà, thứ mà ông coi trọng nhất thôi, mà người từng dây dưa với Phương Nghi, cũng chỉ có nàng mà thôi.

“Từ lúc bắt đầu con tiện nhân kia đã không có cơ hội tiếp xúc với muội, mà ý đồ của tên yêu đạo, đồng bọn năm đó của bà ta cũng đã thất bại, nay bà ta có thể nói cái gì kích thích cha được chứ?” Đường Hoài Châu nhất thời nghĩ không thông.

“Đương nhiên là nói những chuyện vọng tưởng của bà ta rồi, mặc dù cha biết rõ những lời đó là giả nhưng chỉ cần quan tâm ắt bị loạn, khó tránh khỏi mất khống chế cảm xúc. Huynh phải biết rằng, Phương Nghi đã bị dày vò lâu như thế, bà ta cũng sắp điên tới nơi rồi, bỗng nhiên nhìn thấy ‘kẻ thù’ xuất hiện, có lời ác độc gì mà không dám nói ra chứ!?” Đường Quân Dao lạnh lùng trả lời.

“Ca ca, huynh giúp muội nghĩ cách, muội phải đi gặp bà ra một lần.”

“Muội muốn làm gì?” Đường Hoài Châu không đáp mà hỏi ngược lại/

“Tất nhiên là đi chọc nát mộng đẹp của bà ta rồi! Để sau này bà ta khỏi mơ mộng hão huyền.”

Đường Hoài Châu vừa nghe đã hiểu: “Muội đợi chút, để ta nghĩ cách sắp xếp.”

Đúng như những gì Đường Hoài Châu thăm dò được, Đường Tùng Niên quả thực đã đến lầu Sướng Thính một chuyến, nhìn Phương Nghi đã bị dày vò đến mức mấy lần muốn phát điên.

Mấy năm qua, mỗi ngày bà ta đều nghe thấy những tiếng người dân chửi rủa hoàng thất Tuần Thị, mỗi vở kịch diễn trên đài đều miêu tả phụ huynh của bà ta là những kẻ tội ác tày trời, là hôn quân vô đạo, đức hạnh bại hoại, thế nên sau mỗi vở kịch bao giờ cũng là những tiếng chửi lấy chửi để của quần chúng.

Lúc đầu bà ta còn có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Nghĩ bụng, chẳng qua là một đám điêu dân, đời nào thời nào mà chẳng có, nếu như vương tộc Tuần Thị lần nữa giành lại giang sơn, bà sẽ cho người giết phắt bọn chúng, giết gà dọa khỉ, từ đó sẽ không còn kẻ nào dám cuồng ngôn về hoàng thất nữa.

Nhưng lâu dần, khi lầu Sướng Thính ngày càng nổi, những bách tính đến xem miễn phí cũng càng lúc càng đông, số người mắng hôn quân tiền triều cũng nhanh chóng tăng lên gấp bội.

Hầu như tất cả khán giả đều dùng những lời lẽ cay độc nhất đời mình để chửi rủa phụ huynh của bà, chửi bới hoàng thất Tuần Thị. Sự bình tĩnh gượng ép của bà cũng dần dà bị những lời mắng chửi quanh năm suốt tháng xé rách, bà ta hét lên phản bác như một kẻ điên, la hét chửi lại mọi người.

Thế nhưng không ai đáp lại bà ta, không có ai để ý tới bà ta, càng không có ai biết rằng trong lầu kịch sôi động nhất trong kinh thành này đang nhốt một vị công chúa tiền triều.

Ban ngày bà ‘cãi lộn’ với những bách tính xem kịch ở bên ngoài, đêm đến bà nghiến răng nguyền rủa Đường Tùng Niên, kẻ đã khiến bà sống không bằng chết.

Mỗi ngày bà đều sống trong những lời chửi rủa ác độc nhất trên đời, vì vậy chửi bới đã trở thành chuyện duy nhất mà bà ta có thể làm.

Tuy nhiên, suốt những năm qua, trừ những lúc quản ngục tới đưa đồ ăn vận dụng hàng ngày ra, cũng chẳng còn ai đến gặp bà nữa. Cho nên, khi bà ta đột nhiên trông thấy Đường Tùng Niên xuất hiện trong tầm mắt mình, những câu nguyền rủa chưa ra khỏi mồm đã lập tức bị nghẹn lại.

“Là ngươi? Là người?! Ngươi còn dám tới đây? Ngươi còn dám tới đây à!?” Bà ta bổ nhào về phía trước như muốn xé người nọ thành từng mảnh nhỏ, nhưng toàn thân lại không có chút sức lực nào, chỉ đành dùng ánh mắt đầy thủ hận nhìn hằn học về phía ông.

Đường Tùng Niên cũng không quan tâm, thuận tay vung y bào, đi thẳng vào vấn đề và hỏi: “Nếu năm đó các ngươi đưa linh hồn của tiểu nữ vào cơ thể của cô nương Hứa gia thành công thì tiếp theo các ngươi định làm thế nào?”

“Làm thế nào ư?” Phương Nghi ngớ ra, ngay sau đó ánh mắt sáng bừng lên, cả người nhất thời lâm vào trạng thái điên cuồng, như thể năm đó bà ta đã lợi dụng được linh hồn của Đường Quân Dao để ‘cứu sống’ Hứa Đinh Nhược chân chính vậy.

“Làm thế nào ư? Ta sẽ nuôi dưỡng nàng ta từ bé, sau đó sẽ bán nàng ta vào những nhà giàu có làm nô làm tỳ, những nơi hỗn tạp nhất, loạn lạc nhất, cũng là nơi dơ bẩn nhất, để cho nàng ta trải qua những thứ dơ bẩn nhất, hiểu biết tất cả những chuyện xấu xa, đẫm máu nhất, phá hủy hoàn toàn vẻ ngây thơ, tàn phá lương chi của nàng ta.”

“Sau đó, đợi khi nàng ta đã thích ứng được lại tiếp tục bán nàng ta cho hộ gia đình khác, cho nàng ta trải qua cảm giác bị người ta chà đạp dưới chân một lần nữa, để cho nàng ta lần lượt trải qua hy vọng, thất vọng và tuyệt vọng hết lần này tới lần khác, đánh tan lòng tự tôn và kiêu ngạo của nàng ta!”