Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 132



“Cho đến khi nào nàng ta có thể tồn tại được trong vòng âm mưu, quen với đủ loại thủ đoạn u ám, ta sẽ xuất hiện trước mặt nàng ta với tư cách là một người ban ơn, giành được hảo cảm cùng tín nhiệm của nàng ta, từng bước trở thành người mà nàng ta tôn kính và tin tưởng nhất, sau đó khống chế nàng ta, khiến nàng ta phải làm theo những gì ta muốn!” Ánh sáng trong mắt Phương Nghi càng rực rỡ, như thể nhìn thấy khung cảnh nữ nhi của kẻ thù này đang kính cẩn lễ phép trước mặt mình vậy, khuôn mặt bà ta tràn đầy khoái chí.

Hai tay trong tay áo hết nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, như thể đang cố gắng áp chế cơ thể đang không ngừng run rẩy của mình, ông cắn chặt răng, tránh việc không thể khống chế được bản thân mà xé xác ả độc phụ trước mắt này thành từng mảnh nhỏ!

“Đúng rồi, ta còn dạy cho nàng ta thuật phòng the mà chỉ có những nữ tử thanh lâu mới học, dạy cho nàng ta tất cả những mánh khóe quyến rũ, lấy lòng nam nhân! Sau đó đưa nàng ta vào trong cung để nàng ta đi mê hoặc nghịch tặc Triệu Thị!”

“Một vưu vật (*) do ta tự mình bồi dưỡng ra, nhất định có thể mê hoặc nghịch tặc Triệu Thị đến thần hồn điên đảo, từ đó răm rắp nghe lời nàng ta!” Khuôn mặt của Phương Nghi ngập trong khoái cảm điên cuồng, bà ta càng nói càng sung sướng, càng nói càng cảm thấy tất cả những gì mình nói đều là sự thật đã từng xảy ra, đó mới chính là hiện thực.

(*) Vưu vật: Thứ hiếm lạ, rất quý — Chỉ người đàn bà đẹp ít thấy. Cung oán ngâm khúc: “Vẻ vưu vật trăm chiều chải chuốt.”

Bà đã bồi dưỡng thành công một mỹ nhân rắn và có thể hoàn toàn sử dụng nó, nó không dám làm trái ý bà ta mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mặt của Đường Tùng Niên tái mét, gân xanh trên trán đập dồn dập, nhưng ông vẫn cố gắng kiềm chế bằng sức chịu đựng lớn nhất trong cuộc đời mình, ép bản thân mình không được cắt ngang lời bà ta.

“Ta tin rằng, một người từ bé đã sống trong đủ loại mưu mô quỷ kế, trải qua vô số âm mưu hãm hại như nàng ta chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta, ở hậu cung tất sẽ giành được một vùng trời đất cho mình!”

“Sau khi nàng ta đã đứng vững trong hậu cung, ta sẽ để nàng ta từ từ nhúng tay vào triều chính thông qua nghịch tặc Triệu Thị, từng bước nắm triều đình trong tay.” Nói đến đây, bà ta ngừng một lát, nhìn về phía Đường Tùng Niên sớm đã giấu đi vẻ giận dữ, với một nụ cười quỷ dị.

“Đúng rồi, Đường đại nhân hết sức trung thành với nghịch tặc Triệu Thị, đã thế lòng còn ôm nhiệt huyết lo cho nước cho dân, nhất định sẽ không bỏ qua cho hạng gian phi mi hoặc quân vương, có ý đồ gây họa cho triều cương, đến lúc dó hai cha con tương tàn, ha ha ha, cha con tương tàn, cha con tương tàn, cha con….đừng đừng đừng…buông, buông ra, buông ta ra…”

Bà ta đắc ý cười lớn, cười mãi cười mãi, bỗng nhiên cổ họng bị người ta bóp chặt, người nọ dùng rất nhiều sức, bóp đến độ bà ta không thở nổi.

Bà ta những tưởng mình không sợ chết nên trong nhiều năm bị cầm tù vẫn luôn tìm cách để chết, nhưng hôm nay khi cái chết cận kề bà ta lại thấy sợ.

Nỗi sợ hãi cái chết ập đến nhanh chóng, bà ta dùng hết sức lực toàn thân để kéo đôi tay to lớn đang bóp chặt cổ mình ra, nhưng hoàn toàn không thể lay động đối phương dù chỉ một chút.

Trong mắt Đường Tùng Niên phủ đầy sát ý, bốn chữ ‘cha con tương tàn’ giống như một con dao cùn, đang không ngừng tùng xẻo trái tim ông, khiến lí trí của ông gần như mất sạch, bên tai chỉ nghe thấy một giọng nói đang không ngừng vang lên: giết bà ta, giết bà ta, giết chết kẻ đầu sỏ này, giết chết bà ta đi!

Trong thời khắc Phương Nghi cảm thấy mình chắc chắn phải chết, trong lòng âm thầm hối hận vì lẽ ra mình không nên chọc giận ông ta, từ đó chuốc lấy họa sát thân. Thế nhưng bàn tay trên cổ bà ta cuối cùng dần dần thả lỏng, sau đó bà ta bị người bọ đẩy một cái thật mạnh, làm cho bà ta mắt nổ đom đóm, đầu choáng mắt hoa, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

“Khụ khụ khụ…” Niềm vui khi sống sót sau tai nạn phun trào trong lòng, bà ta quỳ bò ra đất gits từng ngụm lớn, thỉnh thoảng lại kho khan một trận.

Hóa ra cái chết là thứ đáng sợ như vậy…

Đường Tùng Niên vẫn chưa nguôi cơn giận, ngực vẫn đập phập phồng, ông vẫn nhìn bà ta bằng ánh mắt tràn đầy sát ý, khiến cho Phương Nghi vẫn đang dốc sức điều chỉnh lại hô hấp lạnh toát sống lưng, vội vàng lăn lê bò cào rồi rúc vào một góc, cảnh giác toàn thân, nhìn ông với vẻ vô cùng hoảng sợ.

“Ta còn tưởng trưởng công chúa điện hạ cũng giống lũ thuộc hạ của mình, là những kẻ cứng rắn coi nhẹ chuyện sống chết. Nay xem ra, là do ta đã nhìn nhầm rồi!” Đường Tùng Niên cười lạnh.

Phương Nghi càng co mình lại hơn, vừa hận vừa sợ mà nhìn về phía ông, nhưng bấy giờ đã không còn dám nói với ông một lời nào nữa vì sợ sẽ lại chọc giận ông, nếu còn làm vậy lần này sẽ thật sự rước lấy họa sát thân cho mình.

Trải qua một lần ban nãy bà t mới cảm nhận được sâu sắc được sống là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Bất thình lình thấy Đường Tùng Niên sải bước về phía mình, bà ta sợ đến nỗi run lên cầm cập, muốn cách xa cái người đã hóa thân thành ác quỷ đại ngục trước mắt này một chút, song bốn chân đã mềm nhũn giã rời từ lâu, có muốn cũng không động nổi.

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?!”

Đường Tùng Niên đi thẳng đến chỗ bà cho tới không chỉ còn cách bà ta một bước chân mới dừng lại, ánh mắt nham hiểm, nhưng chỉ nhìn chòng chọc bà ta mà không nói năng gì.

Tuy là vậy, nhưng lại dọa bà càng run hơn, bấy giờ bà ta chỉ cảm thấy mình như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, vào khoảnh khắc tiếp theo con mãnh thú này sẽ bổ nhào vào xé xác bà ta thành từng mảnh.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng con mãnh thú này nhìn xoáy bà ta một cái, sau đó quay người rời đi.

Khi bóng lưng của đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cả người bà ta hoàn toàn xụi lơ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Sau khi nỗi sợ hãi khôn cùng dần dần biến mất, bà ta òa khóc nức nở, khóc mãi khóc mãi, rồi lại bật cười, lúc khóc lúc cười, âm thanh như cười như khóc vang vọng khắp phòng, hồi lâu vẫn không tản đi.

Mà những điều này, Đường Quân Dao không hề hay biết.

Niềm vui khi Ngũ công chúa sinh hạ Lân nhi (*) kéo dài trong vài ngày, Đường Hoài Miễn đã thu xếp thoả đáng mọi chuyện, chọn một ngày Hạ Thiệu Đình không có trong phủ để tới đưa nàng đi lầu Sướng Thính gặp Phương Nghi.

(*) Lân nhi: Những đứa bé kháu khỉnh đáng yêu, được mọi người yêu mến.

“Muội phải nhớ kỹ, tuy độc phụ kia bị chuốc thuốc năm này qua tháng nọ nên tứ chi vô lực, rất khó công kích người khác, nhưng muội cũng không thể thiếu cảnh giác, đừng đến gần bà ta quá.” Dọc đường đi, Đường Hoài Châu lo lắng nên nhiều lần dặn dò.

“Muội biết rồi, huynh yên tâm.” Đường Quân Dao ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn nữa, căn phòng giam cầm bà ta có thể nghe rõ tiếng ở bên ngoài, nhưng những người ở bên ngoài lại không thể nghe thấy âm thanh trong phòng phát ra. Dĩ nhiên, ta sẽ cùng muội đi vào…”

“Không, huynh ở ngoài cửa đợi muội là được, muội muốn đi vào một mình, muội có những lời muốn nói riêng với bà ta.” Đường Quân Dao lại không đồng ý.

“Bảo Nha, muội đừng có hành động theo cảm tính.” Đường Hoài Châu cau mày.

“Muội không hành động theo cảm tính. Ca ca, huynh tin muội, muội có chừng mực mà.”

Đường Hoài Châu thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, lại hiểu tính của nàng, biết nàng đã quyết định như vậy, chỉ đành bất lực nói: “Thôi được, ta ở ngoài đợi muội, nhưng chỉ một khắc thôi nhé, sau một khắc mà muội vẫn chưa ra thì ta sẽ vào.”

“Vâng, một khắc thì một khắc.” Đường Quân Dao lập tức đồng ý.

Dù sao cũng đâu phải đi họp mặt bạn cũ, nàng chỉ đi nói những lời cần nói thôi.

Hai huynh muội đi thẳng đến căn phòng giam Phương Nghi, Đường Quân Dao không khỏi cảm thán, tiểu Đường đại nhân quả nhiên có bản lĩnh, không ngờ huynh ấy tránh được lão già và đưa nàng đến đây một cách suôn sẻ như vậy.

“Hạ phu nhan, bà ta đang ở bên trong. Có chuyện gì ngài cứ việc ấn vào cái chốt đá bên cạnh này, chúng ta sẽ vào ngay lập tức.” Quản ngục mở cửa rồi cung kính nói.

Bấy giờ huynh muội Đường Thị mới để ý tới cục đá to bằng nắm tay đặt ở đâu đó bên phải cửa thực chất là một cơ quan. Người trong phòng chỉ cần dùng sức chuyển động hòn đá tròn này, người bên ngoài sẽ nhận được tín hiệu và lập tức mở cửa.

Nàng không ngờ rằng căn phòng nhỏ bé này lại giấu một cơ quan nhỏ như vậy.

“Nhớ kỹ những lời ta nói đó.” Đường Hoài Châu liếc Phương Nghi đang co ro ở một góc với vẻ mặt đờ đẫn, không yên tâm nên dặn lại một lần nữa.

Đường Quân Dao n nhẫn cam đoan với hắn lần nữa, cho đến khi nhìn thấy cửa đá khép lại, nàng mới đanh mặt lại và nhìn về phía Phương Nghi, người đang ngồi yên không nhúc nhích.

Sau khi cửa đá khép vào, cho dù là Đường Quân Dao ở trong phòng, hay là Đường Hoài Châu ở  ngoài phòng, đều không ai hay biết rằng ở một nơi khác, cách căn phòng này một bức tường, có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đứng chắp tay, lẳng lặng lắng nghe tiếng nói chuyện trong phòng.

“Cô cô.” Đường Quân Dao tiến lại gần, khẽ gọi.

Phương Nghi nhắm mắt làm ngơ.

“Cô cô, người nhận ra ta không? Ta chính là Hứa Quân Dao đây!” Nàng không thèm quan tâm đến thái độ của bà ta, tiến thêm một bước về phía bà ta, ngữ khí càng thêm dịu dàng.

Cuối cùng Phương Nghi cũng ngước mắt lên nhìn, lạnh lùng nói: “Ta không biết Đường cô nương đổi họ khi nào đấy.”

Đường Quân Dao khẽ cười, đưa ta đỡ lấy bộ diêu đong đưa trên đầu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Trên đời này cho dù là hạng nam nhân gì, cho dù ngoài mặt có tỏ ra đoan chính như thế nào, thì lúc ở trên giường bọn họ đều thích những nữ tử quyến rũ yêu kiều. Vì vậy, phải làm một phu nhân cao quý nhất trước mặt mọi người; và phải làm một yêu nữ quyến rũ nhất bên trong bức màn!”

“Lời này là cô cô dạy cho ta đó, chẳng lẽ người không nhớ rõ rồi sao?”

Phương Nghi chấn động, chìn chằm chằm nàng với vẻ không dám tin: “Ngươi nói cái gì?”

“Ồ, là ta nhớ sai rồi, người dạy ta những lời này không phải là cô cô của đời này, mà là ngài của đời trước!”

Trái tim Phương Nghi đập càng lúc càng kịch liệt, sẵng giọng quát lớn: “Đời trước đời này cái gì, rốt cuộc ngươi là ai?”

Đường Quân Dao càng cười quyến rũ động lòng người hơn, sóng mắt sóng sánh, thật sự là hết sức lẳng lơ: “Đời trước ta là Hứa Quân Dao, đời này ta là Đường Quân Dao, ta thật sự rất cảm ơn cô cô và đạo trưởng Huyền Thanh đã nhọc lòng giúp ta giữ lại cái tên Quân Dao ở đời trước.”

Phương Nghi thở hắt ra một hơi, sắc mặt tái mét, đến cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Đời trước> Hứa Quân Dao?”

Ngay sau đó, bà ta bỗng trở nên kích động: “Ngươi nói đời trước ngươi tên là Hứa Quân Dao?!”

Tên là Hứa Quân Dao có nghĩa là gì? Có nghĩa là hoàng thúc đã làm phép thành côn, vậy có phải cũng chứng minh rằng, đời trước các nàng đã…

“Đúng thế, đời trước bản cung tên là Hứa Quân Dao, nhờ phúc của cô cô, nhờ có cô cô nhọc lòng chỉ dạy, dùng hết tâm trí để đưa bản cung vào cung, càng không tiếc mọi giác giúp bản cung leo lên hậu vị.” Đường Quân Dao thổi nhẹ móng tay trơn bóng sạch sẽ của mình, cười nhạt trả lời.

“Bản cung, hậu vị?! Ngươi thật sự đã lên làm Hoàng hậu sao?” Phương Nghi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thậm chí còn không hề nghi ngờ những lời đối phương nói.

Bà ta bị nhốt ở đâu quá lâu rồi, mấy ngày trước còn vừa bị Đường Tùng Niên đe doạ tính mạng, lòng kiêu hãnh đã bị bào mòn từ lâu. Bà ta hằng mong ước mình có thể thoát khỏi mọi thứ trước mắt, nhưng tiềm thức lại nhận thức rõ rằng e rằng quãng đời còn lại của mình sẽ bị vây khốn trong bốn phương trời này.

Bây giờ Đường Quân Dao lại nói những lời nghe có vẻ hoang đường này, nhưng từng câu từng chữ lại đâm vào những lời bí mật trong đáy lòng bà ta, mà những lời này còn ám chỉ rằng đời trước bà ta đã thành công, bảo bà ta không  tin sao cho được.

“Dĩ nhiên, với thủ đoạn của bản cung, cộng thêm sự trợ giúp tận tình của cô cô, một cái hậu vị cỏn con có khó gì?” Đường Quân Dao thong thả đi ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, dáng ngồi vừa đoan trang lại rất mực ưu nhã, tuy mặt mỉm cười nhưng ấn đường đầy vẻ tự phụ và khiêm tốn của những bậc bề trên, mỗi một cử chỉ hành động đều toát lên phong cách của phi tần chốn hậu cung. Bà ta đã lớn lên trong thâm cung từ bé, sau này còn trở thành cô cô dạy lễ nghi trong cung, làm sao không nhìn ra được chứ.

“Ngươi lên làm Hoàng hậu, ngươi quả thật đã lên làm Hoàng hậu rồi!” Bà ta mừng như điên.

“Bản cung lên làm Hoàng hậu, càng chứng thực được câu nói ‘gà mái đi báo sáng"(*) có phải cô cô muốn nói câu này không?” Đường Quân Dao mỉm cười và hỏi.

(*) Phụ nữ có thể làm được những việc mà đàn ông làm.

Nụ cười trên mặt Phương Nghi bỗng chốc tắt ngóm, cuối cùng lí trí của bà ta cũng trở về, vẻ mặt lập tức dấy lên cảnh giác.
— QUẢNG CÁO —