Diệp Trấp Đào đầy mong đợi nhìn nam chính và nữ chính trên xe hoa, cùng nhau hô lên, “Hôn một cái, hôn một cái.”
Kết quả vì quá phấn khích đã đạp lên chân người qua đường bên cạnh, liền ngượng ngùng xin lỗi.
Người qua đường khoát tay, “Không sao, không đau.”
Trên vai người qua đường có một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi, đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn chằm chằm vào Diệp Trấp Đào.
Diệp Trấp Đào thích những đứa trẻ xinh đẹp, từ trong túi lấy ra một cái bánh hoa quế cho tiểu cô nương, đồng thời cũng cho phụ thân của bé một cái, như để bồi tội vì đã đạp lên chân.
Phụ thân của tiểu cô nương nói, “Tiểu Hoa nhi, nhanh cảm tạ tỷ tỷ đi.”
Tiểu cô nương ngọt ngào nói, “Cảm tạ tỷ tỷ.”
Diệp Trấp Đào ôm ngực, ôi chao, trái tim của a di sắp tan chảy rồi.
“Đây là nữ nhi của ngươi sao? Mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi rồi.”
“Biết chữ chưa?”
“Biết viết tên mình rồi.”
“Bánh này là ngươi tự làm à?”
“Đúng vậy, vài ngày trước vừa hái hoa quế tháng Tám làm bánh hoa quế, ngọt mà không ngán.”
……
Hai người cứ như vậy trò chuyện không biết trời đất.
Đang trò chuyện, đột nhiên Diệp Trấp Đào cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt của Hạ Chiếu — lạnh như băng đông.
Sợ đến mức nàng không dám nói thêm, chỉ biết yên lặng cúi đầu.
Thật đáng sợ, ánh mắt kia của Hạ Chiếu.
Hạ Chiếu từ trên nhìn xuống quét mắt về phía nam nhân xa lạ đang nói chuyện với Diệp Trấp Đào, một thân áo xanh, trên vai có một tiểu cô nương, trong tay còn cầm bánh hoa quế do Diệp Trấp Đào tự tay làm, mắt gần như dán chặt vào người của Diệp Trấp Đào.
Sau lưng nàng, có vài nam nhân lấm la lấm lét, giả vờ đẩy nhau để tiến gần nàng, nàng mải nói chuyện mà không hề hay biết.
Từ trên xe hoa nhảy xuống đám đông, không nói một lời, mạnh mẽ kéo Diệp Trấp Đào ra khỏi đám người.
Hạ Chiếu nắm chặt tay, Diệp Trấp Đào không thể rút tay ra, chỉ có thể dùng sức để nói, “Hạ tướng quân, ngươi buông ta ra, ở đây đông người, bị nhìn không hay.”
Hạ tướng quân và một quả phụ như nàng nắm tay nhau trên đường thì có gì đáng nói?
Hạ Chiếu buông tay nàng, đến nơi ít người hơn.
Mặt lạnh tối sầm nhìn nàng, “Vừa nãy ta nghe thấy tiếng ngươi hô không nhỏ.”
Có phải tiếng “Oa” đó không?
Cũng đâu chỉ mình nàng hô, mọi người xung quanh đều hô, hô hào là bản tính của con người, thấy anh hùng cứu mỹ nhân thì hô lên có sao đâu?
Hơn nữa, các ngươi vẫn là cặp đôi chính, sau này chắc chắn sẽ ở bên nhau, nàng hô trước một chút cũng chả hề gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt tối sầm của Hạ Chiếu, nàng không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, nuốt một ngụm nước bọt, nói bừa: “Ta chỉ bị tư thế oai hùng vừa rồi của Hạ tướng quân thuyết phục, mới không nhịn được mà kêu lên.”
Hạ Chiếu mặt đỏ, ánh mắt lơ đãng, “Tư thế oai hùng gì? Đừng nói hươu nói vượn.”
Diệp Trấp Đào giơ ba ngón tay lên thề, “Ta không nói hươu nói vượn, tất cả đều từ tận đáy lòng.”
Hạ Chiếu ho khan một tiếng, “Nam nhân vừa rồi nói chuyện với ngươi là ai?”
Sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này?
Diệp Trấp Đào có chút ngơ ngác, thành thật trả lời: “À, người vừa rồi, ta còn chưa hỏi tên, hay là về hỏi một cái?”
Nghe vậy, Hạ Chiếu bỗng nở nụ cười, thoạt nhìn có chút đáng sợ, “Ngươi còn muốn hỏi tên à?”
Diệp Trấp Đào: “…… Không muốn, không muốn.”
Trong lòng lại nghĩ: không phải ngươi hỏi ta là ai sao?
“Đi theo ta, không được rời một bước.” Hạ Chiếu hừ lạnh.
Diệp Trấp Đào khó xử, “Cái đó, Linh Linh còn đang ở hội du thần, ta còn phải đợi muội ấy.”