Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để

Chương 26



Kết hợp với thái độ đầy thù địch mà hắn vừa nhắc đến “nam nhân xa lạ mà nàng đã đạp phải”, Diệp Trấp Đào cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.

Hạ Chiếu không cho nàng đi lung tung, đã thuê một phòng ở tầng hai quán trà bên đường, có thể liên tục theo dõi tình hình hội du thần trên phố.

Hạ Chiếu đã pha hai ấm trà, một ấm trà trắng Phúc Đỉnh, một ấm trà thiết quan âm An Khê.

Uống trà cần có điểm tâm, Diệp Trấp Đào lấy bánh hoa quế ra, rất tự nhiên đưa cho Hạ Chiếu một miếng, “Bánh hoa quế, ăn kèm với trà.”

Hạ Chiếu biểu cảm lạnh nhạt nhận lấy điểm tâm, từng ngụm nhỏ ăn bánh uống trà, khóe miệng vô tình nhếch lên.

Bên kia, phủ Thái úy.

Đích mẫu của Diệp Trấp Đào với vẻ mặt chắc chắn nói: “Thái úy đại nhân, thần phụ dám đảm bảo, giữa thứ nữ của thần phụ và Hạ tướng quân có điều mờ ám.”

Đích mẫu nói luyên thuyên một hồi.

“Dân phụ nghe nói, nha đầu c.h.ế.t tiệt đó mấy tháng trước còn đi mua thuốc tránh thai, ngài nói trượng phu nàng ta đã c.h.ế.t bao lâu rồi, sao còn đi mua thuốc tránh thai?”

Thái úy nghe vậy mắt híp lại, “Thú vị.”

Lần này Hạ Linh hóa trang nhận được danh hiệu nhân khí nhất trong lễ hội, Diệp Trấp Đào có công lớn. Nàng đã thêm ý tưởng khi trang điểm cho Hạ Linh, dùng nhiều cánh hoa sen tươi, biến Hạ Linh thành phiên bản Hà cô tiên hoa sen.

Hạ Linh vốn đã xinh đẹp, cộng với tuổi còn nhỏ chưa mất đi vẻ phúng phính của trẻ con, kết hợp với màu hồng càng làm nàng ta thêm đáng yêu, khiến mọi người dưới đài đều sáng mắt trầm trồ.

Lễ hội du thần lần này đã khiến Hạ Linh nổi tiếng trong giới quý nữ, lại thêm việc hủy hôn với Hàn Tam, có nhiều công tử thế gia đang nóng lòng muốn kết thân với Hạ gia. Quả thật, khi rời xa Hàn Tam, khắp nơi đều là nhân duyên tốt.

***

Sau ngày Trung Thu, Hạ Chiếu bắt đầu bận rộn, sáng đi tối về, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.



Diệp Trấp Đào hợp lý đoán rằng, phỏng chừng hắn đang phát triển tình cảm với nữ chính.

Thực ra nàng không xem kỹ nguyên tác, nàng là một nhân viên văn phòng 007 mỗi ngày đều bận rộn, có thể tìm ra chút thời gian rảnh để đọc tiểu thuyết đã là tốt lắm, chủ yếu chỉ xem phần mở đầu và kết thúc, giữa chừng thì nhảy cóc. Nên nàng cũng không rõ nam chính và nữ chính đã đến với nhau như thế nào.

Tháng Chín là mùa thu hoạch, không khí ở kinh đô tràn ngập hương thơm ngọt ngào của trái cây, Diệp Trấp Đào mang theo giỏ nhỏ ra ngoài mua lựu, lại gặp phải phụ thân của tiểu cô nương hôm lễ hội du thần đã trò chuyện với nàng.

Lần này hắn ta chỉ có một mình, thấy nàng như nhìn thấy cứu tinh, “Cô nương, giúp ta với.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Nữ nhi lớn của ta không khỏe…”

“À, vậy thì có thể đi tìm đại phu mà.”

“Không phải.” Nam nhân có chút khó nói, “Đại nữ nhi của ta năm nay mười hai, vừa mới đến quý thủy, mẫu thân con bé mất sớm…”

Diệp Trấp Đào hiểu ra, “Đi theo ta.”

Đầu tiên nàng đến tiệm vải mua vài thước vải bông sạch, rồi đến tiệm lương thực mua vài lạng đường đỏ, đi theo nam nhân mà nàng chỉ gặp hai lần, trở về nhà hắn ta.

Thời điểm nam nhân đóng cửa lại, Diệp Trấp Đào có chút lo lắng, bỗng nghĩ nếu nam nhân này là kẻ xấu, thì chẳng phải nàng tự chui đầu vào lưới hay sao?

Đang nghĩ ngợi, thì tiểu cô nương mắt to hôm trước chạy ra, ôm chặt lấy chân nàng, “Tỷ tỷ.”

Tiêng kêu làm nàng tan chảy, lập tức xua tan mọi lo lắng trong lòng —

Sinh ra được nữ nhi đáng yêu như vậy, thì có thể là kẻ xấu sao?