Còn về lời của ả tiện thiếp Hà gia thì càng không đủ làm chứng.
“Ả Bạch thị kia hận Hà thám hoa đến xương tủy, mắt thấy một nhát d.a.o không đ.â.m c.h.ế.t người, ở công đường lôi kéo nửa ngày cũng không buộc được đối phương tội danh gì nặng, trong lòng làm sao có thể cam lòng? Dù sao cũng đã đến lúc chết, tự nhiên là có thể bám víu vào ai thì bám víu, nương nương nghĩ xem, từ miệng của mấy kẻ trọng tội thì có thể nói ra lời thật gì sao?”
Nói xong lại nghe Tống nhị lão gia đột nhiên hạ thấp giọng.
“Hơn nữa lần này đi Giang Nam, bệ hạ không mang theo Tam hoàng tử, thậm chí không mang theo Thất hoàng tử, chỉ mang theo Nhị hoàng tử bên cạnh, điều này rthì ai có mắt không cần nói cũng biết, hiện tại Hoàng hậu đang tọa trấn hậu cung, Tam hoàng tử ở trước triều giám quốc, tự nhiên là muốn tìm cớ để buộc tội.”
Tống Quý phi lạnh mặt không nói, nhưng từng chữ đều nghe vào tai.
Bà ta có thể vững vàng trong cung nhiều năm tự nhiên cũng có vài phần bản lĩnh, sau này đã sớm tính toán kỹ, bỏ qua việc Tống nhị lão gia là đại ca của mình, nhị phòng Tống gia vẫn là trợ lực quan trọng nhất của bọn họ, dưới lợi ích tuyệt đối, tự nhiên không thể vì một Tống Yên Nhiên mà thật sự cắt đứt, cũng vì vậy, sau khi xảy ra chuyện này bà ta vẫn sẵn lòng gặp đôi phu thê này.
Còn nói về Tống Hạo Nhiên, nhiều năm vẫn đi theo phụ tá nhi tử của bà ta, chắc chắn biết nhiều chuyện, bà ta cũng không thể thật sự bỏ mặc, dù không thể ngay lập tức cứu người ra khỏi nhà lao Kinh triệu phủ, cũng phải để hắn giữ kín miệng, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.
Còn về Tống Yên Nhi…
Trong mắt cô, điều này không hoàn toàn là một chuyện xấu. Về mặt bề ngoài, mẫu tử bọn họ đều là nạn nhân. Dù rằng tình hình phải nói là nhục nhã, nhưng chưa chắc không thể nhờ đó mà nhận được sự thương xót của bệ hạ. Biết đâu bệ hạ còn chủ động chọn cho nhi tử mình cưới một thê tử có nương gia thế lực, đến lúc đó, chuyện xấu ngược lại trở thành chuyện tốt.
Những hành động nhỏ nhặt lén lút của Tống Quý phi đều bị Hoàng hậu nhìn ra được.
Hoàng hậu thấy buồn cười, buồn cười vì những người này đến giờ khắc này, vẫn chỉ chăm chăm vào chuyện thông dâm.
Bà đã ra lệnh đưa Tống Hạo Nhiên vào Kinh triệu phủ không phải để thỏa mãn sở thích ác ý nào, bà đã điều tra rõ ràng, Tống Hạo Nhiên chính là một trong những kẻ đồng lõa trong việc năm đó đã vu khống nữ nhi bà. Có nguyên do thì phải có người chịu trách nhiệm, bà tự nhiên không thể để Tống Hạo Nhiên ra khỏi Kinh triệu phủ một cách bình an vô sự. Dù xương cốt Tống Hạo Nhiên có cứng cỏi đến đâu, nhưng một công tử được lớn lên trong nhung lụa, liệu có thể chịu nổi sự tra tấn của hoàng gia? Một khi vết thương này bị xé ra, những tính toán của Tống Quý phi và nhị phòng Tống gia còn có tác dụng gì?
Đáp án rõ ràng không cần nói cũng biết.
Trong khi Hoàng hậu và Tống Quý phi đang âm thầm đấu tranh, Hà gia cũng rất náo nhiệt.
Kể từ ngày ra côn đường, Hà phụ một mặt thất vọng cực điểm với Hà Giác, một mặt lại nghĩ rằng nếu tiếp tục kéo dài sẽ liên lụy đến bản thân, trở về nhà đã cùng Liễu di nương và cả nhị phòng chuyển ra ngoài. Hà mẫu không còn cách nào khác phải kéo thân thể chưa khỏi hẳn gắng gượng lo liệu trong ngoài. Nhờ hứa hẹn một số tiền lớn, cộng với việc Hòa Duyệt công chúa cố ý tạo điều kiện, bà ta cũng đã nghe được không ít tin tức.
Chẳng hạn như Tống Yên Nhiên bị giam giữ trong tông nhân phủ, hiện tại vẫn chưa bị tước bỏ danh hiệu Hoàng tử phi, cộng thêm việc nàng ta đang mang thai, mỗi ngày vẫn được hầu hạ chu đáo.
Hay như Tống Hạo Nhiên bị giam ở Kinh triệu phủ, cuộc sống với muội muội như trời với đất, nghe nói đã nhận tội đầu độc Hà Giác.
Hà mẫu không khỏi sinh ra hy vọng, vậy là bọn họ đã vượt qua kiếp nạn này rồi phải không?
Bà ta cũng không ít lần trách móc Hà Giác đã để cho tình hình trở nên tồi tệ như vậy, nhưng dù sao cũng là con ruột, thấy hắn trước bị d.a.o đ.â.m bị thương phổi, rồi lại bị đầu độc, chỉ cần nói thêm vài câu là đã có thể ho ra máu, trong lòng bà ta vẫn cảm thấy đau lòng và sốt ruột, từng đồng bạc cứ thế rơi ra chỉ mong chữa trị được cho hắn.
Ngoài ra, Hà mẫu cũng có phần hiểu, Bạch Như Huyên tuy là tiện thiếp nhưng xuất thân lương tịch, nàng ta chủ mưu đầu độc chắc chắn sẽ bị trừng phạt, bà ta càng nghĩ đến mọi khả năng để tránh sau này hai đứa con và đứa cháu nhỏ không có ai chăm sóc. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn lo liệu trong ngoài, không bao lâu của cải trong nhà đã gần như tiêu tán một nửa.
Trong mắt Hà Như Nguyệt, điều này càng làm tăng sự bất mãn phẫn nộ.