Hà Như Nguyệt chưa từng trải qua chuyện đời, sau khi trải qua sự sợ hãi và kinh hoàng ban đầu, biểu hiện ra không phải là sự hoang mang về tương lai hay lo lắng cho mẫu thân đại ca bị thương, mà là cơn phẫn nộ thật lớn. Trong mắt nàng ta, những chuyện này nàng ta đều không dính dáng, chẳng liên quan gì đến việc mưu hại đứa trẻ trong bụng Từ Ngọc Dao, hay việc con của ngoại thất đem về làm đích tử, hay việc đầu đuôi với Hoàng tử phi. Tất cả những điều này đều không liên quan đến nàng ta, tại sao nàng ta phải trả giá cho những sai lầm của huynh trưởng không hay ho đó? Nàng ta thật sự vô tội mà?!
Hà Như Nguyệt nhịn mãi cuối cùng không thể nhịn thêm, “Bây giờ phụ thân cũng không quan tâm đến chúng ta, người tiêu hết tiền vào hắn, chúng ta phải làm sao?”
Hà mẫu muốn nói chính vì Hà phụ bây giờ không quan tâm đến bọn họ, gia đình mới cần một nam nhân để chống đỡ môn hộ, nhưng Hà Như Nguyệt đâu có nghe vào?
Nỗi đau mất đi mối hôn sự tốt đẹp, sự hoảng sợ khi biết sự thật, sự căm ghét đối với Hà Giác, khiến nàng ta hoàn toàn bùng nổ, “Từ nhỏ đến lớn người chỉ coi trọng hắn, mọi thứ tốt đẹp đều ưu tiên cho hắn, kết quả thì sao? Thời điểm hắn làm chuyện ngu xuẩn có nghĩ tới người hay không? Có nghĩ đến chúng ta không? Bây giờ chúng ta bị hắn liên lụy thành như vậy, chi bằng c.h.ế.t đi còn hơn!”
Hà mẫu vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy, hắn là đại ca của ngươi!”
Hà Như Nguyệt oán giận khịt mũi một tiếng, “Nếu không phải vì hắn, con đã sớm yên ổn gả vào phủ Nghiêm quốc công, sao đến nỗi bây giờ như tội phạm bị giam trong nhà, còn có thằng nhãi này!”
Nói rồi chỉ vào Hà Cầu đang đứng bên cạnh không dám lên tiếng, “Nếu không phải vì nó, sao có nhiều chuyện như vậy? Cũng chỉ người cưng chiều nó như bảo bối, có phải còn hy vọng nó có thể gánh vác gia đình chúng ta không? Con khuyên người sớm thôi đừng mơ mộng nữa, nhìn nó ở công đường lưu loát bán đứng mẫu thân ruột thịt của mình, không biết chừng nào lại bán đứng chúng ta, trong khi người còn không nghĩ xem hôn sự của con sẽ ra sao, không thể cứ để con ở độ tuổi đẹp nhất này cùng các người chịu khổ!”
Hà mẫu vốn đã cố gắng chịu đựng, thấy nữ nhi đến lúc này vẫn chỉ chăm chăm vào bản thân, không khỏi tức giận, lại nghĩ đến tình cảnh của nhi tử, lại nhìn thấy Hà Cầu mới sáu tuổi, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã quỵ.
Hà Như Nguyệt không nhận được câu trả lời mình mong muốn, cũng không quan tâm đến Hà mẫu mà tức giận quay về phòng, trong khi Hà Cầu nhìn theo bóng dáng của Hà Như Nguyệt, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ gì.
Những dòng chảy ngầm ở khắp nơi vẫn tiếp tục chuyển động, cho đến khi bệ hạ dẫn đoàn người Nhị hoàng tử và Từ thượng thư trở về kinh.
Từ thượng thư đã trải qua nhiều năm chinh chiến trong quan trường, sớm đã tinh thông, vừa về kinh đã nhạy bén cảm nhận được cơn bão sắp đến, về đến nhà không cần hỏi Diêu Dao về chi tiết, đã lập tức giả vờ ốm vì thương cảm nữ nhi bị tổn thương quá lớn. Bệ hạ năm đó cũng đã trải qua chuyện của Hòa Duyệt công chúa, tự nhiên rất đồng cảm, không những không vì chuyện này liên lụy đến Từ gia, mà còn ban thưởng trấn an không ích.
Từ gia thành công rút lui khỏi hỗn loạn, nhưng nhị phòng Tống gia thì không có vận may như vậy.
Hoàng hậu chiếm tiên cơ trước tự nhiên đã chuẩn bị sẵn, một tiếng lệnh điều tra, kéo theo cả đống vấn đề, phát hiện Nhị hoàng tử cấu kết với nhị phòng Tống gia, thật chỉ đơn giản là chuyện nhỏ.
Bệ hạ tự nhiên tức giận, vừa tức giận vì quyền quân chủ của mình bị khiêu khích, vừa tức giận vì bị nhi tử xoay vòng, nghĩ đến việc vừa nhận được tin tức thì nhi tử tốt này đã hôn mê bất tỉnh, trên đường về kinh không biết đã tiêu tốn bao nhiêu sức lực để chăm sóc và an ủi, thậm chí còn cho người đưa danh sách các nữ tử đủ tuổi lên để tìm một hiền thê cho hắn, bệ hạ chỉ cảm thấy như mình bị tát một cái thật mạnh trước mặt mọi người.
Tám năm trước, nữ nhi ông bị vu khống đến mức danh tiếng tan tành, không thể xuất hiện trước mặt mọi người, là hắn làm.
Sáu năm trước, Tam hoàng tử bị đồn rằng mẫu thân ruột c.h.ế.t dưới tay Hoàng hậu, suýt nữa mẫu tử bọn họ xảy ra hiềm khích, cũng là hắn làm.
Ba năm trước, Thất hoàng tử liên tục sốt cao không dứt, cũng là hắn làm.
Mỗi bước mỗi xa
Trong lục cung có không biết bao nhiêu cung nữ và thái giám bị mẫu tử bọn họ mua chuộc, trong lục bộ nha môn cũng có không ít quan viên làm môn hạ của hắn, mặc dù cấp bậc thấp nhưng số lượng đông đảo khiến người ta phải kinh ngạc.
Trong triều đình không tránh khỏi một cơn chấn động lớn, bệ hạ nhân chuyến tuần du Giang Nam đã thấy được những vấn đề trong vụ án cũ, những kẻ có liên quan đến những chuyện năm xưa đều không bị trừng phạt và xử lý, cả kinh thành đều trong tình trạng hoảng loạn, chỉ có cả nhà Từ phủ đóng cửa không bị chút ảnh hưởng.
Khi phán quyết được đưa ra, Diêu Dao đang nằm trong hậu viện tắm nắng.
Tuy Bạch Như Huyên vì muốn tự bảo vệ mình về tình có thể hiểu được, nhưng tính chất nghiêm trọng, đã bị phán án mười năm tù.
Hà Giác không tu dưỡng đức hạnh trong nhà, bị phán cách chức và tước bỏ công danh, vĩnh viễn không được thu nhận.
Hà mẫu vì mức độ hình phạt giảm một bậc, cộng thêm việc không tự tay làm, bị phán đánh 60 roi.
Tống Hạo Nhiên nhận tội đầu độc Hà Giác bị phán lưu đày, phụ thân của hắn, Tống nhị lão gia, vì dạy con không nghiêm cũng bị cách chức.
Diêu Dao biết đây chỉ là phán quyết bề ngoài, dù bệ hạ có tức giận đến đâu cũng không thể chiêu cáo thiên hạ nói con của mình mong mình c.h.ế.t để chiếm lấy vị trí, tức phụ của ông ta thậm chí còn sớm mơ tưởng đến việc làm Hoàng hậu hay Thái hậu, làm việc hoang đường vô độ. Nếu không, chẳng phải là những chuyện xấu khó khăn lắm mới dẹp yên, lại khiến người ta liên tưởng đến sao??
Như nàng đã dự đoán, ngày hôm sau nàng nhận được mật thư từ Hòa Duyệt công chúa.
Trong thư có một chữ "chết", cùng với một vòng tròn vẽ bằng bút đỏ.