Hai người đi xuống phòng khách dưới lầu nói chuyện với nhau.
Tần Du Phàm nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, bộ dáng vừa rồi khi Giản Nhất Lăng cùng cha của cô nói chuyện.. có chút soái.
Nói như vậy xem ra, Giản Nhất Lăng vẫn là có chút ưu điểm.
Nhưng mà chuyện này cô ấy vẫn là không cần nhúng tay loạn vào.
Nếu thật đem cha cô chọc giận, cô ấy cùng Giản gia đều sẽ không quá tốt.
"Giản Nhất Lăng, lần sau đừng nói như thế nữa." Tần Du Phàm nói với Giản Nhất Lăng với giọng điệu khuyên nhủ.
"Vì cái gì?" Giản Nhất Lăng lúc hỏi chuyện ngữ khí đều là bình bình, cũng không có cao giọng.
"Có thể có cái gì vì cái gì chứ? Chính cô động não đi!" Tần Du Phàm tức giận nói.
Giản Nhất Lăng cô ấy ở thành phố Hằng Viễn muốn phá như thế nào thì mặc kệ, nhưng nơi này là kinh thành, cô ấy phá như vậy là sẽ thiệt thòi lớn.
Nếu thật sự chọc cha cô, sẽ không có gì tốt cho cô ấy.
Cô ấy cho rằng đến lúc đó Giản gia bọn họ có thể bảo vệ được cô ấy sao?
Hay là cô ấy cảm thấy chỉ cần có Thịnh gia che chở, liền cái gì cũng đều không cần sợ?
Nữ nhân sao có thể mỗi ngày chỉ nghĩ đến dựa vào nam nhân bảo hộ?
Dù sao cũng phải chính mình bảo vệ tốt chính mình mới đúng chứ!
Thật không biết Thịnh gia thích cô ấy vì cái gì? Thích cô ấy có thể khơi dậy khát vọng muốn bảo vệ của mọi người sao?
Giản Nhất Lăng không phản bác, Tần Du Phàm liền cho rằng cô ấy có chút nghe lời.
Tần Chí Cả cùng chị dâu ở dưới lầu nói chuyện, như cũ không thể nói chuyện tốt được, hai người lại nổi lên tranh chấp.
Nghe được động tĩnh Tần Du Phàm vội vàng đi xuống xem xét tình huống.
Sau đó dưới lầu truyền đến động tĩnh lớn hơn nữa.
Tần Du Phàm cãi nhau với Tần Chí Cả.
Nghe động tĩnh ồn ào thật sự dữ dội.
Một lát sau, chờ khi Giản Nhất Lăng xuống lầu, Tần Chí Cả đã đi rồi, Tần Du Phàm chạy vào trong một căn phòng nhỏ, trốn đi khóc.
Bởi vì cửa không đóng, Giản Nhất Lăng đi qua.
Tần Du Phàm ngồi ở trong một góc, mặt chôn ở giữa hai tay, thấp giọng khóc thút thít.
Giản Nhất Lăng đem cửa phòng đóng lại, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh cô, an tĩnh mà ngồi nghe cô khóc, không có nói lời an ủi, cũng không có khuyên cô đừng khóc.
"Vì cái gì sẽ biến thành cái dạng này, ông ấy là ba của tôi! Là người ba tôi đã từng kính yêu nhất, khi tôi còn nhỏ, ông ấy đã từng vĩ đại như vậy, là một người đáng tôn kính như vậy! Hiện tại tôi lại phát hiện, kỳ thật ông ấy một chút đều không còn dáng vẻ mà tôi nhớ tới kia, tôi cho rằng, cũng chỉ là tôi cho rằng mà thôi.."
"Tôi nhớ mẹ tôi, trên đời này có phải thật sự có linh hồn hay không, mẹ tôi có phải thật sự ở trên trời nhìn tôi hay không, nếu bà ấy thật sự ở trên trời, bà ấy có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào hay không? Tôi phải làm như thế nào mới tốt đây!"
"Nhà tôi không có, mẹ tôi không có, tôi hiện tại ba của mình cũng đều không có, tôi thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng.."
Tần Du Phàm là thật sự hỏng mất.
Vừa rồi cùng Tần Chí Cả ồn ào một trận, hoàn toàn đã đánh nát bề ngoài kiên cường của cô rồi.
Cô khóc đến không kềm chế được, đem toàn bộ những cảm xúc mà ngày thường cô tuyệt đối sẽ không thể hiện ra, tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng, đều phát tiết ra tới.
Có chút cảm xúc là cô tích tụ đã lâu, hôm nay một trận này, như cái van được mở ra, những thống khổ bất mãn phẫn nộ bên trong đều từng bước trào ra.
Qua một hồi lâu Tần Du Phàm đem đầu nâng lên, hai mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
Tần gia đại tiểu thư Tần Du Phàm, chưa từng có chật vật qua như vậy.
Hiện tại cô không chỉ có chật vật, mà còn là ở trước mặt một người ngoài.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng, Tần Du Phàm không được tự nhiên hỏi, "Tôi hiện tại thực mất mặt có phải hay không?"