Ôn Nhược cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng thử xem hẳn là không có quan hệ, liền tính bọn họ không có thư đề cử cho cô ta, cô ta cũng không có tổn thất gì.
Nếu lần thử này đã thành công, đối phương là xem xét mối quan hệ cô cháu của cô ta cùng Ôn Noãn, liền sảng khoái đáp ứng hỗ trợ.
Vì thế Ôn Nhược thuận lợi mà nhận được thư đề cử.
Sau khi về nhà, Ôn Nhược đem tin tức tốt này nói cho Thái Thấm Nguyệt.
Thái Thấm Nguyệt cũng vì con gái mà cảm thấy cao hứng, "Chờ con đoạt được giải, về sau liền không có người lại nghi ngờ trình độ của con."
"Ân."
"Cũng làm cho những phu nhân đó biết, Ôn gia chúng ta, Nhược Nhược của ta mới là người có thiên phú nhất."
Ôn Nhược cùng Thái Thấm Nguyệt nói muốn đi trên lầu ôn tập lại nội dung thiết kế trang sức. Thiết kế trang sức không phải là thế mạnh của Ôn Nhược, nhưng là cô ta cũng đã học tập qua môn học này.
Ôn Nhược một mình ở trong phòng, liên tiếp vẽ mấy tấm bản vẽ.
Vẽ một tấm, vò một tấm.
Chờ lúc Thái Thấm Nguyệt tiến vào, trên mặt đất phòng làm việc của Ôn Nhược đã tràn đầy một đống giấy.
"Làm sao vậy?" Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy tâm tình của con gái dường như không được tốt lắm.
"Không có." Ôn Nhược không có cùng mẹ mình nói lên chuyện mình liên tiếp vẽ mấy bản thiết kế, liền không có nào có linh cảm tốt.
"Mẹ, con đi lên gác mái tìm linh cảm."
Trên gác mái của Ôn gia đặt không ít đồ vật cũ, đều là những vật mà tổ tiên truyền lại, có món đã truyền trăm năm.
Ôn Nhược muốn từ những đồ vật cũ này tìm một ít linh cảm thiết kế.
"Được rồi, để mẹ lấy chìa khóa trong ngăn kéo cho con." Thái Thấm Nguyệt đem chìa khóa gác mái đưa cho Ôn Nhược, Ôn Nhược đi vào bên trong gác mái.
Nơi đó cất giữ không ít đồ vật, ngày thường đều không cho người làm đi vào quét tước, ngày thường việc lau chùi dọn dẹp đều do tự mình Ôn Trình làm.
Khi xem những đồ vật cũ, Ôn Nhược đột nhiên thấy được một cái bản thảo cũ.
Sau khi lật xem kinh ngạc phát hiện, tất cả đều là bản vẽ thiết kế trang sức.
Là một số bản thảo Ôn Noãn trước khi lấy chồng vẽ.
Năm đó Ôn Noãn ở trên phương diện này bày ra tới rất có tài năng.
Lúc ở Ôn gia, Ôn Noãn có thời gian rãnh liền sẽ vẽ một ít bản thảo thiết kế.
Những bản thảo thiết kế này ở thời điểm bà đi lấy chồng cũng không có mang đi, mà cất giữ ở trong rương trên gác mái cũ.
Là đồ vật của mấy chục năm trước.
Nhưng mà mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại xem những bản thảo thiết kế này cũng không thấy lỗi thời. Bất tri bất giác, Ôn Nhược đã ở trên gác mái đợi cho đến khuya, thẳng đến khi Thái Thấm Nguyệt lên kêu cô ta.
"Nhược Nhược, nên nghỉ ngơi."
Nhìn thấy Thái Thấm Nguyệt, Ôn Nhược theo bản năng mà đem bản thảo thiết kế kia giấu ở sau lưng.
"Vâng."
Ôn Nhược đứng dậy, đem bản thảo thiết kế giấu ở trong một quyển sách cũ, mang ra gác mái.
###
Ôn Noãn thu được thư mời tham gia cuộc thi nhà thiết kế trang sức quốc tế.
Giản Duẫn Náo sau khi nhìn thấy thư mời có chút hưng phấn, "Mẹ, con nghe nói cuộc thi đấu này chỉ có những nhà thiết kế đã thành danh mới có thể thu được."
Lần trước sau khi Ôn Noãn ở trong show thời trang bộc lộ tài năng, hiện tại cũng coi như là nhà thiết kế nổi danh.
Ôn Noãn suy tư một chút, quyết định đi dự thi.
Mặc kệ cuối cùng có thể bắt được giải hay không, quan trọng là việc có tham dự. Giản Duẫn Náo bồi Ôn Noãn cùng đi thi đấu địa điểm.
Cuộc thi đấu mang tính quốc tế như vậy, giám khảo đến đây đều là các nhà thiết kế quốc tế nổi danh.
Còn có các thương hiệu lớn, cùng với truyền thông.
Ở trong cuộc thi đấu, Ôn Noãn gặp Ôn Nhược.
Ôn Nhược là cùng Thái Thấm Nguyệt tới.
Thái Thấm Nguyệt có chút khiêu khích mà nói với Ôn Noãn, "Nguyên lai A Noãn em cũng tới, là ai giúp em viết thư đề cử vậy?"
Trên mặt Ôn Noãn đồng dạng treo một nụ cười minh diễm động lòng người, đoan trang hào phóng, "Tôi không cần thư đề cử."