Thái Thấm Nguyệt không tin lời Ôn Noãn nói, lại cũng lười cùng bà tranh chấp, bà nói không có thì không có đi.
Thái Thấm Nguyệt, "Tôi đây ở chỗ này liền trước chúc cho A Noãn em lấy được thành tích tốt."
Ôn Noãn không có tâm tình cùng Thái Thấm Nguyệt và Ôn Nhược lá mặt lá trái, trực tiếp lôi kéo Giản Duẫn Náo tránh đi.
Thái Thấm Nguyệt nhìn bóng dáng mẹ con Ôn Noãn, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất không thấy.
"Cái người cô này của con, trước kia còn đối với chúng ta khách khách khí khí, hiện tại Giản gia quật khởi, liền bắt đầu không coi ai ra gì."
Ôn Nhược nhìn bóng dáng Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Náo, không nói chuyện.
Thi đấu bắt đầu, tuyển thủ vào bàn.
Trong lúc thi đấu, người không liên quan không được vào, hội trường vẫn duy trì tuyệt đối an tĩnh. Các thiết bị điện tử cũng đều không thể mang vào.
Sau khi tiến vào, tuyển thủ căn cứ theo chủ đề giám khảo đưa ra mà tiến hành thiết kế.
Giám khảo năm nay đưa ra chủ đề là: Dung hợp.
Chủ đề như vậy không làm khó được Ôn Noãn, sau khi thấy được chủ đề Ôn Noãn liền vẽ ra một bản thiết kế chính bà cảm thấy vừa lòng.
Ôn Nhược bên kia tựa hồ cũng thực thuận lợi, thời điểm thu bản thảo, Ôn Noãn thoáng nhìn cô ta đang treo trên mặt một nụ cười vừa lòng.
Nhưng mà Ôn Noãn cũng không muốn biết cô ta vẽ như thế nào, chuyện này đối với bà không có gì ảnh hưởng.
Kết quả thi đấu ngày hôm sau liền ra tới.
Các tác phẩm thi đấu đều sẽ được công khai, mặc kệ là đoạt giải, hay không có đoạt giải.
Tác phẩm của Ôn Noãn đạt được giải nhì.
Đây đã là một thành tích không tồi, bà làm một người mới, lần đầu tiên tham gia loại thi mang tính quốc tế này liền đạt được một trong ba giải đứng đầu. Ôn Nhược cũng đạt giải, giải ba, chỉ ở sau Ôn Noãn.
Mà khi Ôn Noãn nhìn đến tác phẩm của Ôn Nhược, một cổ cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt.
Tuy rằng nhiều năm trôi qua, nhưng mà tác phẩm do chính tay mình thiết kế ra tới Ôn Noãn vẫn có ấn tượng.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Giản Duẫn Náo phát hiện thần sắc của mẹ mình không đúng lắm.
"Tác phẩm này của Ôn Nhược, rất giống bản thảo mẹ đã vẽ hơn ba mươi năm trước khi còn chưa có lấy ba con.."
"Thật vậy sao?" Nếu là thật sự, vậy Ôn Nhược chính là đã sao chép!
"Hẳn là không sai. Đồ vật do chính mình làm ra, nhiều ít cũng có ấn tượng, chẳng sợ thời gian trôi qua thật lâu, mẹ đều sẽ không hoàn toàn quên."
"Vậy bản thảo thiết kế trước kia mẹ để ở nơi nào?"
"Khi mẹ lấy ba con có khả năng không có mang theo, sau lại đi nơi nào mẹ cũng không biết." Những cái đó đều là Ôn Noãn tùy ý vẽ lên, cùng rất nhiều đồ vật cũ trước kia của Ôn Noãn, lưu tại Ôn gia.
Lúc sau Ôn Noãn cũng không nhớ tới những bản thảo thiết kế này.
Thẳng đến hôm nay, bà đột nhiên nhìn thấy tác phẩm dự thi của Ôn Nhược.
"Nói như vậy rất có thể là Ôn Nhược ở Ôn gia đã thấy được những bản thảo thiết kế trước kia của mẹ lưu lại, sau đó bắt chước tác phẩm của mẹ đem tới dự thi?"
Nghĩ đến đây, Giản Duẫn Náo trên mặt lộ ra sự phẫn nộ.
Giản Duẫn Náo tức giận mà muốn đi tìm ban tổ chức, "Con muốn đi tìm ban tổ chức, vạch trần hành vi vô sỉ của Ôn Nhược!"
Ôn Noãn kéo Giản Duẫn Náo lại, "Chúng ta không có chứng cứ."
Ôn Nhược có khả năng đã lấy trộm bản thảo thiết kế trước kia của Ôn Noãn, nhưng mà bọn họ lấy không ra được chứng cứ. Năm đó khi Ôn Noãn vẽ những bản thảo thiết kế đó không có ai chứng kiến, cũng không có ghi chú lại.
"Vậy cứ để chị ta chiếm dụng tác phẩm của mẹ sao?" Giản Duẫn Náo cảm thấy thực tức giận.
Liền tính Ôn Nhược chỉ đạt được giải ba, không có ảnh hưởng đến thành tích của mẹ cậu, nhưng đây vẫn là thành quả lao động của mẹ cậu, dựa vào cái gì để cho người khác chiếm lấy thành quả lao động của mẹ mình, hưởng thụ vinh dự mà bà mang lại?
Ôn Noãn nói, "Nhưng mà không có chứng cứ, ban tổ chức cũng sẽ không bảo vệ cách nói của chúng ta. Hơn nữa cậu cả của con, ông ấy.."