Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 846: Vạch trần ôn nhược (2)



Chương 846: Vạch trần Ôn Nhược (2)

Luật sư trả lời, "Quý công ty gần đây đối với bên ngoài bán ra vài món trang sức, một tuần trước đã được công ty khác đưa ra, đây là bản ghi chú."

Nói xong, luật sư mở ra văn kiện mang theo bên người, mặt trên tư liệu đóng dấu biểu hiện, công ty nguyên cáo hơn một tuần trước đã mở bán online mấy món trang sức này, với một số món trang sức của công ty mà Ôn Nhược cùng Thái Thấm Nguyệt thành lập giao cho khách hàng trong hai ngày này đều có cùng kiểu dáng.

Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn, từ chối tin tưởng chứng cứ ở trước mắt.

Thái Thấm Nguyệt từ chối tin tưởng, "Các người có phải ghen ghét Nhược Nhược nhà tôi hay không, cho nên cố ý hãm hại con bé! Đừng cho là tôi không biết cái gọi là chứng cứ ghi chép là có thể giả tạo."
Ôn Trình cũng không tin, "Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, ở đây nhất định là có cái hiểu lầm gì rồi!"

"Có phải hãm hại hay không, chờ thời điểm mở phiên tòa các người sẽ biết." Mặt luật sư không biểu tình.

Thái Thấm Nguyệt tức chết nói, "Chờ, chờ đến sau khi tòa tuyên án Nhược Nhược nhà tôi là vô tội, tôi liền phải đi kiện các người, kiện các người tội phỉ báng!"

Thái Thấm Nguyệt thở phì phò mà đem luật sư đuổi đi ra ngoài.

Lưu lại cho Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt là một bụng hỏa khí.

Buổi tối, sau khi Ôn Nhược tan tầm về nhà, liền nhìn thấy sắc mặt ba mẹ cô ta trầm trọng đang ngồi ở trong phòng khách.

"Ba, mẹ, phát sinh chuyện gì?"

"Nhược Nhược, con đã trở về," Thái Thấm Nguyệt đứng dậy, "Con không biết, hôm nay tòa án gửi đơn tới, có một công ty trang sức tố cáo công ty chúng ta xâm hại bản quyền, nói chúng ta trộm thiết kế của công ty bọn họ."
"Cái gì?" Nghe được Thái Thấm Nguyệt nói, Ôn Nhược bản năng khẩn trương lên.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là..

Không có khả năng, những bản thảo đó đã hơn ba mươi mấy năm, không có khả năng có người biết đến.

Liền tính là Ôn Noãn, bà ấy cũng lấy không ra được chứng cứ.

Nghĩ đến đây, Ôn Nhược lại thả lỏng xuống.

"Mẹ, có phải là hiểu lầm hay không?" Ôn Nhược hỏi.

"Khẳng định là lầm! Nếu không chính là có ai đang ghen ghét con, cố ý hãm hại con!"

"Mẹ mẹ đừng vội, hẳn là có người muốn hãm hại con. Mẹ trước để cho con nhìn xem tờ đơn kia của tòa án."

Thái Thấm Nguyệt đem tờ đơn đưa cho Ôn Nhược xem.

Ôn Nhược sau khi xem xong nói, "Công ty trang sức này tên cũng không biết, sợ là đang cố ý ăn vạ đi?"

Ôn Trình giận dữ chụp cái bàn một cái, "Có lẽ là vậy! Nói Nhược Nhược sao chép, thật quá đáng! Nhược Nhược con yên tâm, ba nhất định giúp con tìm luật sư tốt nhất! Tuyệt đối sẽ không để con bị người khác vu hãm!"
Thái Thấm Nguyệt cũng trấn an Ôn Nhược, "Nhược Nhược đừng sợ, mẹ và ba của con sẽ bảo hộ con! Sẽ không để những người không đứng đắn đó khi dễ con!"

Ôn Nhược, "Ba, mẹ, cảm ơn hai người."

Ôn Trình nói với Ôn Nhược, "Nhược Nhược, việc cấp bách là tìm ra lỗ hổng của những chứng cứ đó, để chứng minh con trong sạch."

"Được, con trước đi xem cái mà bọn họ gọi là chứng cứ."

Sau đó Ôn Nhược lên mạng lật xem một chút tư liệu, hoảng sợ khi phát hiện đối phương thật là ở hơn một tuần trước đã mở bán online một số trang sức này.

Nếu một tuần trước đã ra thành phẩm, như vậy bản thảo thiết kế có khả năng trước đó đã có.

Sao có thể như vậy được?

Những bản thảo đó rõ ràng là..

Sắc mặt Ôn Nhược dần dần từ hồng chuyển sang trắng, sự bình tĩnh vững vàng ban đầu cũng đã tan đi.
Ôn Trình quan tâm mà hỏi, "Thế nào Nhược Nhược, có tìm được chứng cứ hay lỗ hổng mà bọn họ giả tạo hay không?"

Sắc mặt Ôn Nhược rất khó xem.

Thái Thấm Nguyệt, "Nhược Nhược con làm sao vậy? Như thế nào không nói lời nào? Nếu không tìm được lỗ hổng nào cũng không sao, ba mẹ sẽ đi tìm người hỗ trợ."