Giản Duẫn Thừa ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lãnh lệ, làm Ôn Nhược càng thêm chột dạ.
Sau khi vào cửa, Ôn Trình với vẻ mặt có lỗi mà hỏi Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, mẹ của con đâu?"
Giản Duẫn Thừa dùng ngữ khí lạnh nhạt trả lời, "Chuyện này giao cho con toàn quyền xử lý, cậu có cái gì muốn nói trực tiếp nói với con là được rồi."
Nhìn cháu trai lớn với khuôn mặt lạnh nhạt, Ôn Trình có chút hoảng loạn, ông biết cháu trai lớn của mình là người cứng rắn nhất trong tất cả các cháu trai.
"Duẫn Thừa, việc tố tụng kia có phải con là người khởi xướng hay không?" Ôn Trình thật cẩn thận mà dò hỏi. "Đúng vậy." Giản Duẫn Thừa không có phủ nhận.
Nghe vậy Thái Thấm Nguyệt cắn răng, "Duẫn Thừa, con như thế nào có thể.."
Mới vừa muốn nói, bà đã bị Ôn Trình dùng một ánh mắt lạnh băng đem câu nói kế tiếp kéo trở về.
Thái Thấm Nguyệt thấy chồng mình tức giận, chỉ có thể đem phần sau câu nói nuốt trở về.
Ôn Trình xin lỗi Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, cậu biết chuyện này là Nhược Nhược không đúng, Nhược Nhược làm sai, cho nên cậu mang con bé lại đây xin lỗi mẹ của con."
Giản Duẫn Thừa biểu tình lạnh nhạt mà nhìn Ôn Trình, sau đó tầm mắt chuyển qua trên người Ôn Nhược.
Ôn Nhược rũ đầu, không dám cùng Giản Duẫn Thừa đối diện.
"Em họ giải thích với cậu như thế nào về chuyện lần này?" Giản Duẫn Thừa hỏi, thanh âm lạnh lẽo, ngữ khí cũng không vội vàng, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách. Nghe vậy Thái Thấm Nguyệt vội vàng nói giúp Ôn Nhược, "Nhược Nhược con bé gần đây bận rộn làm việc, nhất thời hồ đồ, mới nghĩ đến việc dùng bản thảo thiết kế trước kia của mẹ con tới làm thành phẩm cho khách."
"Đây là lý do cô tìm?" Giản Duẫn Thừa hỏi Ôn Nhược.
Ôn Nhược bị khí thế của Giản Duẫn Thừa làm cho sợ tới mức không dám cùng anh đối diện, chỉ có thể rũ đầu phía dưới mà biện giải, "Anh họ, em, em sai thật sự rồi, em biết em làm như vậy là không tốt, em thật sự hồ đồ, em hiện tại ý thức được sai lầm của chính mình, cầu xin anh cùng cô lại cho em một lần cơ hội."
Giản Duẫn Thừa không dao động, "Cô năm nay mấy tuổi?"
Ôn Nhược, "Em.. mười chín.."
Giản Duẫn Thừa, "Thành niên, là người trưởng thành rồi, phải phụ trách đối với hành vi của mình." Ôn Nhược, "Anh họ, em.. em biết sai rồi, em nguyện ý tiếp thu trừng phạt, nhưng mà em.."
Giản Duẫn Thừa, "Nhưng mà cô không muốn danh dự đi quét rác, không muốn bị người khác thóa mạ, không muốn công ty mở ra không làm ăn được, không muốn rời đi Hương Đóa Lệ, có phải không?"
Giản Duẫn Thừa đem suy nghĩ của Ôn Nhược nhất nhất nói ra.
Ôn Nhược đầu rũ đến càng thấp.
Giản Duẫn Thừa, "Này đó đều không có, vậy tính là trừng phạt cái gì?"
Thái Thấm Nguyệt vội nói, "Duẫn Thừa, Nhược Nhược là em họ của con, con thật sự nhẫn tâm nhìn con bé ném đi tiền đồ sao?"
Giản Duẫn Thừa, "Nhẫn tâm."
Không có một chút do dự, không có một chút đau lòng.
Giản Duẫn Thừa chính là có thể tàn nhẫn mà hạ quyết tâm này.
Giản Duẫn Thừa trả lời làm cho Thái Thấm Nguyệt không còn lời gì để nói. Nếu là ngày thường bà ta đã cùng Giản Duẫn Thừa ồn ào lên, nhưng hiện tại bọn họ có việc cầu người, không thể không ăn nói khép nép.
Thái Thấm Nguyệt nhịn xuống không vui trong lòng, tiếp tục cùng Giản Duẫn Thừa cầu tình, "Duẫn Thừa, Nhược Nhược thật sự biết sai rồi."
Giản Duẫn Thừa, "Cô ta nếu thật sự biết sai, đầu tiên hẳn là nên thẳng thắn mà thừa nhận sai lầm của toàn bộ, mà không phải chỉ nói một nửa giấu một nửa."
Nói xong, đôi mắt của Giản Duẫn Thừa phảng phất như đã nhìn thấu hết thảy mà nhìn Ôn Nhược.
Ôn Nhược bị ánh mắt của anh nhìn đến càng thêm hoảng loạn.
Ôn Trình khó hiểu, "Cái gì nói một nửa giấu một nửa?"