Ôn Trình cũng quay đầu nhìn về phía Ôn Nhược bên cạnh mình, "Nhược Nhược, con chẳng lẽ còn có cái gì chưa nói ra?"
Ôn Nhược cắn môi không dám trả lời.
Giản Duẫn Thừa dùng giọng nói lạnh nhạt nói, "Cô nói cô là bởi vì một bên bận rộn làm việc một bên muốn vẽ bản thảo thiết kế, cho nên mới lấy bản thảo thiết kế của mẹ tôi lúc trước góp cho đủ số, vậy còn bản vẽ hôm cô tham gia cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế kia thì sao? Cũng là do cô bận rộn quá sao?"
Ôn Trình không dám tin tưởng, "Nhược Nhược, anh họ con nói có thật không? Con thật sự khi tham gia thi đấu cũng lấy trộm bản vẽ của cô con sao?"
Ôn Nhược rất muốn phủ nhận, nhưng mà ở trước mặt Giản Duẫn Thừa, cô ta nếu phủ nhận, Giản Duẫn Thừa khẳng định sẽ càng tức giận, cô ta liền càng thêm không có khả năng cầu xin được anh tha thứ. Ôn Trình nhìn thấy bộ dáng Ôn Nhược trầm mặc không dám phản bác, tim như bị đao cắt.
"Nhược Nhược, con như thế nào có thể.. con như thế nào có thể.."
Ôn Nhược khóc lóc cầu xin Ôn Trình tha thứ cho mình, "Ba, con sai rồi con sai rồi, ba đánh con mắng con đi!"
Ôn Trình tức giận mà giơ tay, nhưng chung quy là mềm lòng không có rơi xuống.
Đó là con gái của ông!
Ông chỉ có thể trước tiên quay đầu mà cầu xin Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa.. Em họ của con, con bé.."
Giản Duẫn Thừa lại không có một chút lay động, "Ngày đó ở trước giường bệnh của cậu, Tiểu Lăng đã nói qua, chỉ một lần này, không có lần sau, đây là lần thứ hai Ôn Nhược làm ra chuyện nguy hại đến người của Giản gia."
Thái Thấm Nguyệt chất vấn Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, con thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Nhược Nhược con bé chính là em họ ruột của con! Con làm như vậy thì cậu của con, ông ngoại bà ngoại của con sẽ cảm thấy như thế nào?" Giản Duẫn Thừa như cũ không dao động, "Trước có ba mẹ anh em, sau mới lại anh em họ cùng gia đình bên ngoại, hiện giờ Ôn Nhược coi khinh chính là em gái cùng mẹ của con, mợ cảm thấy con nên vì bên nào trước?"
Thái Thấm Nguyệt vội vàng phản bác, "Nhưng mà con cũng không cần phải nháo lên tận tòa án a! Chúng ta lén giải quyết không được sao? Những cái bản thảo thiết kế đó của mẹ con, coi như là bán lại cho chúng ta còn không được sao?"
Giản Duẫn Thừa, "Bản thảo thiết kế của mẹ con có thể bán, nhưng không phải là cái cách bán này, không có đạo lý bổ sung sau, nếu chúng con không vạch trần, mợ cùng Ôn Nhược có phải tính toán vẫn luôn giấu đi hay không?"
Thái Thấm Nguyệt thấy Giản Duẫn Thừa vững tâm như thiết, không có nửa điểm thương lượng, liền thay đổi ý nghĩ, "Mẹ của con đâu? Đây cũng là ý của mẹ con sao? Mợ muốn gặp mẹ của con." Ôn Noãn luôn luôn ôn hòa mềm yếu, là một người dễ nói chuyện, ít nhất so Giản Duẫn Thừa dễ dàng nói chuyện hơn rất nhiều.
Ôn Noãn cùng Ôn Trình cảm tình thực tốt, Ôn Trình mở miệng, bà ấy nhiều ít sẽ mềm lòng.
Giản Duẫn Thừa, "Chuyện này từ con xử lý, mẹ con tạm thời sẽ không tham dự. Hơn nữa liền tính mẹ con đồng ý cũng vô dụng, tố tụng là con khởi xướng, công ty trang sức là con khống chế, mẹ con không làm chủ được."
Giản Duẫn Thừa không cho Ôn Nhược lưu lại một chút đường lui.
Ôn Nhược khóc lên, "Anh họ, em liền làm sai lần này, anh không thể cho em một lần hối cải để có cơ hội làm người mới sao? Anh liền đối với em nhẫn tâm như vậy sao? Anh đã quên trong khoảng thời gian này em đối với anh rất tốt sao?"
Ôn Nhược khóc như hoa lê đái vũ, chọc người đau lòng. Nhưng Giản Duẫn Thừa không có nửa điểm thương tiếc chi tâm, "Cô sẽ không cho rằng việc cô bại lộ thân phận của Tiểu Lăng là không có chứng cứ chứ? Đến nỗi cô trong khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện ở trong văn phòng của tôi, chẳng lẽ không phải bởi vì tôi làm cô thấy được ích lợi sao?"
Sau đó Giản Duẫn Thừa kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra tới một chồng ảnh chụp.
Nhìn thấy được những ảnh chụp này Ôn Nhược mở to hai mắt nhìn.
Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt trên mặt huyết sắc tất cả cũng đã rút đi.