Tô Noãn trở về phòng mình thu dọn đồ đạc, thuận tiện bảo 38 báo cáo giá trị hảo cảm của Chu Dương và Dương Chiêu.
"Đo lường giá trị hảo cảm thực tế: Chu Dương: 70, Dương Chiêu: -10."
Tô Noãn vừa tìm ba lô vừa bĩu môi nói với 38: "Chu Dương 70?"
Có tính khiêu chiến hơn chút đi được không.
38 cạn lời: "Nhắc nhở ký chủ, trước mắt giá trị hảo cảm của Chu Dương đối với nữ chính Triệu Dịch Nhiên là 85, nếu giá trị hảo cảm của anh ta với nữ chính lên đến 100, sự công lược của ký chủ đối với Chu Dương sẽ bị tuyên bố thất bại."
Lúc này Tô Noãn mới hiểu ra, sau đó vẫn hồn nhiên không thèm để ý nói: "Không sao, tôi mới đến mà, thời gian còn dài."
Vị diện lần trước trái tim cô quá mệt mỏi rồi, tuy hiện giờ là mạt thế, nhưng cô cảm thấy cô nên học cách khiến cho quá trình làm nhiệm vụ của mình trở nên nhẹ nhàng hơn tí. Ngày mai sẽ mang cái ba lô này đi theo, nếu không đến lúc đó đi tay không, vật tư thu được đều bỏ vào trong chiếc nhẫn, sau này muốn lấy ra lại không có cách nào để giải thích.
Sau khi Tô Noãn rời đi, phòng ăn cũng chỉ còn lại Triệu Dịch Nhiên và Chu Dương.
Chu Dương liếc nhìn bóng lưng của Tô Noãn, sau đó quay đầu nhỏ nhẹ an ủi Triệu Dịch Nhiên: "Dịch Nhiên, em ở nhà chờ anh, anh sẽ trở về nhanh thôi."
Triệu Dịch Nhiên gật đầu, Chu Dương đang chuẩn bị rời đi, Triệu Dịch Nhiên bỗng nhiên gọi anh ta lại, rồi tiếp theo trong ánh mắt khó hiểu Chu Dương, cô ta đỏ mặt cúi đầu khẽ nói: "Chú ý an toàn, em tình nguyện mình chết đói cũng không muốn anh xảy chuyện gì."
Chu Dương hơi sững sờ, sau đó cũng thấy hơi xấu hổ, giọng càng dịu dàng hơn: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ không sao." "Còn Tô Noãn nữa." Triệu Dịch Nhiên ngẩng đầu nghiêm túc dặn dò Chu Dương: "Anh cũng phải bảo vệ cô ấy thật tốt, dù sao, người ta cũng đi thay em."
"Anh sẽ." Chu Dương gật đầu chắc chắn, sau đó mới đi ra ngoài, trong lòng có chút bất lực.
Nếu Tô Noãn cũng hiền lành thân thiện, dịu dàng hiểu chuyện như Triệu Dịch Nhiên thì tốt biết mấy...
Sáng sớm hôm sau, đến khi Tô Noãn bước ra ngoài với chiếc ba lô Chanel phiên bản giới hạn có rất nhiều khoảng trống để chứa đồ mà cô lục ra được từ trong phòng để quần áo, Dương Chiêu, Chu Dương và cả mười mấy người còn lại đã bắt đầu lên xe.
Mấy chiếc xe này do bọn họ lái đi khi nhân dịp hỗn loạn lúc mạt thế vừa đến, không biết là xe của ai, dù sao cũng thuộc kiểu xe mạnh mẽ. Đến khi Tô Noãn đeo ba lô, đội mũ lưỡi trai, tóc tết bím đi ra khỏi cửa, mấy tên đàn ông bên ngoài đều cảm thấy bó tay. Quả nhiên là thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ bé, dáng vẻ này của cô không giống đi liều mạng để tìm vật tư, mà càng giống như chăm chút ăn mặc trang điểm để đi nghỉ phép hơn ấy.
Đối với điều này Tô Noãn thấy mình khá oan uổng.
Tướng mạo của nguyên chủ vốn tinh xảo, vì để tiện cho việc hành động, cô đã tự tết mái tóc xoăn bồng bềnh thành cái đuôi sam rồi vắt ngang vai, trên mặt cũng không trang điểm, vả lại trên người cô cũng mặc bộ quần áo bình thường vừa thoải mái mà khiêm tốn nhất rồi, giày thể thao... Nhưng cũng hết cách, đồ dùng của nguyên chủ đều là hàng hiệu xa xỉ thậm chí có phiên bản giới hạn, ngay cả quần áo bình thường và giày thể thao cũng giống như đồ đặt may riêng.
Mũ lưỡi trai màu đen và mái tóc tết đuôi sam làm cô càng trở nên trắng nõn xinh đẹp, cô không cố ý ăn mặc, nhưng cứ có vẻ như đã trang điểm ăn diện rất cẩn thận vậy. Chu Dương và Dương Chiêu đứng sau thùng xe bán tải vẫy tay với cô: "Noãn Noãn, tới đây."
Tô Noãn đi tới, đang định trực tiếp nhảy lên thùng xe, nhưng thấy Chu Dương đưa tay, cô nhíu mày, kéo tay Chu Dương mượn lực nhảy lên xe.
Dương Chiêu như cười như không liếc mắt nhìn qua, khoát tay: "Đi thôi!"
Bốn chiếc xe phóng ra khỏi sân biệt thự, men theo đường quốc lộ chạy về hướng của thành phố.
Tô Noãn nắm chặt thành xe bán tải, mím môi nhìn về phía nội thành, cố ý phóng đại vẻ khẩn trương căng thẳng của bản thân.
Vốn cô cũng thấy hơi thấp thỏm lo lắng thật.
Ngày tận thế trước đây chỉ tồn tại trên ti vi, ngay cả ở trong ti vi, tuy cô đều biết được những thứ đó đều là giả nhưng khi nhìn thấy mỗi người đang sống sờ sờ lại dễ dàng mất đi tính mạng trong tay những tang thi không còn ý thức, cô cũng sẽ cảm thấy thổn thức. Xem ti vi còn như thế, mà bây giờ, cô sắp phải tận mắt chứng kiến.
Mảnh đất hoang vắng ở hai bên đường quốc lộ so với trước đây càng hoang vu vắng lặng, không có một bóng người, ven đường có thể thấy trông thấy kha khá xe cộ đã biến thành phế liệu, rõ ràng có dấu vết va chạm và vài vết máu khô.
Quần áo rách tả tơi vụn vằn bị ném ở ven đường, trên đó cũng có vết máu loang lổ. Rồi trong tầm mắt, cô nhìn thấy một chiếc ô tô có cửa sổ trước bị vỡ tan tành, tiếp đó cô chợt thấy được, ở chỗ cửa kính vỡ nát... một cánh tay đã bị thối rữa biến thành màu đen bị kẹt.
Tô Noãn khẽ rùng mình, vội thu lại ánh mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch.