Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 115: Mạt Thế Nguy Thành 9 Sửa Chương



Nguyên chủ từng bị bao vây bởi zombie, thậm chí tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị zombie bao phủ, nhưng những cảnh ấy Tô Noãn không tận mắt mình thấy, cô luôn cảm thấy như đang xem TV vậy, nhưng bây giờ cô… phải tự mình trải nghiệm.

Dường như còn khó hơn trong tưởng tượng của cô.

Nhưng cô biết mình phải nhanh chóng thích nghi, cô hiểu, trong một hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc như vậy, chỉ có nhanh chóng thích ứng thì cô mới có thể sống càng lâu hơn.

Tô Noãn vừa định an ủi bản thân thì chiếc xe đột ngột phanh gấp, cô lấy làm lạ ngẩng đầu lên nhìn thì va phải ánh mắt cười như không cười của Dương Chiêu, ý bảo cô nhìn kìa.

Cô theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh ta, ngay giây sau, cô trực tiếp quay đầu oẹ một tiếng.

Một cái đầu còn dính máu với nội tạng bị bánh xe cán nát bên dưới, những vệt máu đen văng tung toé khắp đường.
Tô Noãn cảm thấy chân mình hơi nhũn ra.

“38, 38!”

“Ký chủ, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của 38 khá bình tĩnh, chắc hẳn là vì nó biết đây lần đầu tiên Tô Noãn nhìn thấy tận thế thật sự, có lẽ sẽ hơi khó chấp nhận.

“Có cách nào che chắn cảm giác không, chẳng hạn như khi nhìn thấy những… thứ này, tôi không có cảm giác gì, không ghê tởm, không hoảng sợ, cái gì cũng được, miễn là có tác dụng.” Tô Noãn cảm thấy bản thân vẫn không cần thích ứng thì hơn, nếu không về sau trở lại thế giới của mình, cô nhất định sẽ có bóng ma tâm lý.

Lần này, cuối cùng 38 cũng ra sức đề xuất: “Đúng là có, ký chủ chỉ cần bật “hình thức nhiệm vụ” là sẽ nhanh chóng thích ứng được thôi!”

Lại là “hình thức nhiệm vụ”! Tô Noãn từ chối ngay: “Không được, tôi không không muốn bị anh lừa nữa đâu.”
38 tủi thân thủ thỉ: “Nhưng… vốn nên như vậy mà, nếu không ký chủ sẽ phải tự thích ứng với hoàn cảnh, có lẽ mất gần một tháng là cô sẽ quen thôi. "

Gần một tháng? Tô Noãn sửng sốt... Đúng lúc này, một cảnh tượng càng kinh khủng hơn xuất hiện trước mắt cô.

Bên cạnh đường, một zombie chỉ còn lại nửa người, tóc nó khô xơ như cỏ dại, chỉ có hai gò má trông vẫn bình thường, dưới thân... ruột tràng lòi ra rải la liệt trên mặt đất, khó khăn bò về phía đường quốc lộ, nó gào rống duỗi tay về phía cô.

Ngay sau đó, một chiếc ô tô không hề do dự lao tới, chèn qua nó.

Một tiếng "phụt" vang lên, một khúc ruột văng ra trực tiếp rơi lên bả vai cô… Tô Noãn nhắm chặt mắt la hét chói tai.

"Được được được, “hình thức nhiệm vụ”, nhanh nhanh nhanh..." Cô không thể chịu được đành phải thỏa hiệp với 38.
Vào giây phút cuối cùng, cô bất lực than thở một tiếng: "Các em gái mềm mại của tôi ơi..."

"Khởi động "hình thức nhiệm vụ", khởi động thành công!" 38 vừa dứt lời, Tô Noãn cảm thấy một cơn gió lạnh xẹt qua đầu, trong khoảnh khắc, dường như cô trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Cô hơi ngẩn người một lát, sau đó thử quay đầu lại nhìn. Khi thấy cái đầu nát bét thê thảm đó, trong lòng cô dâng lên vô vàn cảm giác thương cảm và đồng tình... nhưng không còn thấy hoảng sợ và buồn nôn như trước nữa!

38 đúng là một bé ngoan, Tô Noãn thầm nghĩ.

Cuối cùng 38 cũng thở phào nhẹ nhõm... vẫn là "hình thức nhiệm vụ" tốt, nếu không, nó sẽ rằng ký chủ sẽ quên mất cô ấy và nữ chính Triệu Dịch Nhiên đang đối đầu với nhau đấy. Thật đáng lo ngại.

Nếu cô ấy chỉ nhớ thương phụ nữ thì những đối tượng cần công lược đó biết làm sao bây giờ!
Về phía Tô Noãn, cô đã nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Bỏ qua ánh mắt thăm dò hết lần này tới lần khác của Dương Chiêu, cô dựa gần về phía Chu Dương. Không bao lâu sau, cô có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trong thành phố, ngoài những tòa cao ốc còn có những nơi có làn khói đang bốc lên dày đặc... Bầu trời phía trên thành phố u ám và mờ mịt hơn những nơi khác.

Ngay khi xe mới chạy vào trong nội thành, hai bên đường bắt đầu xuất hiện thây ma.

Những gương mặt máu me lẫn lộn, những vệt máu đã hoá thành màu đen loang lổ khắp quần áo, có con zombie nhãn cầu đã rơi trên mặt đất, có con zombie chỉ còn một cánh tay, có con bị gãy cổ chân, vặn ngược ra sau nhưng vẫn lê lết, bước đi tập tễnh.

Một số con bị mắc kẹt bởi đai an toàn trong xe ô tô đang gào thét giãy giụa nhưng không thể thoát ra...