Những con đường rộng lớn quen thuộc của An thành chật cứng ô tô, trong số đó có nhiều xe cảnh sát, bên cạnh xe cảnh sát còn có những cánh tay, cẳng chân mặc cảnh phục bị đứt lìa, trên bánh xe còn dính lại ít ruột và nội tạng đã khô rang.
Bên trong những con hẻm nhỏ, những cửa hàng đang mở đầy rẫy những thây ma đang vật vờ la hét, Tô Noãn nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi tột độ.
Nhiều quá, thật sự nhiều quá rồi, so với sự đông đúc lúc cô đi mua sắm đầu mùa giáng sinh còn nhiều hơn. Cô thậm chí còn hoài nghi, liệu có phải tất cả những người trong An thành này đều biến thành thây ma hết rồi không.
“Mặc kệ chúng nó, chúng ta tới siêu thị Decathlon lớn nhất thôi.” Dương Chiêu ra lệnh cho tài xế.
Một vài siêu thị nhỏ dễ tiếp cận đã bị những người còn sống sót lấy đi đa số đồ rồi, muốn có nhiều vật tư, bọn họ bắt buộc phải mạo hiểm. Mấy thây ma vốn dĩ đang lang thang không có mục đích đột nhiên phát hiện ra mấy chiếc xe có người bên trong, hệt như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, mỡ bắn lên tung toé, những con thây ma gầm gừ la hét lao về phía họ.
Tô Noãn và Dương Chiêu còn có Chu Dương đều ở trên xe đầu tiên, nhìn thấy con đường phía trước dường như sắp bị đám thây ma đáng sợ đó chặn lại, cô lập tức đè nén hơi thở, chăm chú quan sát, đề phòng việc bị chặn lại để cô có thể kịp thời phản ứng.
Chu Dương cũng chăm chăm nhìn về phía trước, chỉ có Dương Chiêu vẫn ung dung nhìn ngó xung quanh, thậm chí còn rảnh rỗi quan sát vẻ mặt của Tô Noãn.
Nhìn thấy vị thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé này hai tay đang nắm chặt lấy tay vịn, căng thẳng đến mức đốt ngón tay đều biến thành màu xanh trắng, anh ta có chút hả hê. Nhưng vị tiểu thư này thế mà lại không sợ hãi hét thất thanh như anh ta nghĩ, đúng là hơi ngoài dự đoán.
Trên đường đi, xe chạy qua một cửa hàng trang sức đã bị đập vỡ kính, bên trong đó ánh sáng tối mờ, vàng bạc châu báu vẫn nằm yên đó.
Có thể thấy, khi mạt thế vừa mới nổ ra, chẳng có mấy ai có hứng thú với những thứ này.
“Phía trước là siêu thị Decathlon, cửa trước đã bị thây ma vây kín rồi, chúng ta làm sao vào được.” Đại Hùng ngồi ở ghế phụ ló đầu ra hét to với Dương Chiêu.
Lúc Tô Noãn thấy biển quảng cáo màu xanh của siêu thị đã ở trước mặt, cũng thấy đám thây ma chen chúc chật như nêm cối ngoài cửa siêu thị.
“Tiểu Ngũ, mấy người lái xe tiếp tục phụ trách lái xe xung quanh, đừng để thây ma bắt được, lúc nghe được mệnh lệnh thì đến đón chúng tôi.” Dương Chiêu ra lệnh cho những người điều khiển xe, sau đó rút từ trong túi ra khẩu súng lục chẳng biết anh ta đã lấy được ở đâu. Tô Noãn thầm nhướng mày.
Tên Dương Chiêu này quả nhiên hơi khác biệt, từ việc anh ta trong lúc hỗn loạn lấy được khẩu súng này có thể thấy rằng anh ta thật sự không tầm thường.
“Những người còn lại leo lên xe buýt bên cạnh, leo vào tầng 2 của siêu thị.” Sau khi nói xong, Dương Chiêu dẫn đầu nhảy từ chiếc xe này sang một chiếc xe nhỏ bên cạnh, giẫm thẳng lên những chiếc xe ô tô đỗ sát nhau chạy đến cửa trước của siêu thị.
Người của anh ta hiển nhiên đã không phải lần đầu làm chuyện thế này, bọn họ nhanh chóng theo sau Dương Chiêu, "thùng thùng" dẫm lên nóc ô tô. Thây ma ở hai bên bám vào thân xe chìa tay lên muốn bắt lấy bọn họ.
“Noãn Noãn chúng ta đi thôi.” Chu Dương vội vàng nhắc nhở, sau đó nắm lấy tay Tô Noãn nhân lúc xe bán tải đang giảm tốc độ, nhanh chóng leo qua chiếc xe hơi nhỏ bên cạnh. Dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện thế này, nên khi bị một con thây ma bên cạnh gầm lên, chân anh ta lảo đảo suýt nữa là trượt xuống, may mà Tô Noãn nhanh tay giữ chặt anh ta.
Chu Dương kinh sợ chưa kịp hồi thần, lúc này đột nhiên anh ta nhận ra động tác lúc nãy của Tô Noãn còn nhanh nhẹn hơn anh ta rất nhiều, sau đó anh ta mới nhớ tới vị thiên kim tiểu thư này đã học taekwondo từ bé.
“Mau bám theo bọn họ.” Tô Noãn nhìn thấy những thấy ma hai bên muốn bắt cô và Chu Dương thì nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Ba người phía sau Dương Chiêu đều có súng, cũng không biết họ lấy từ đâu ra, nhưng cô biết, có súng có thể nắm chắc việc đảm bảo an toàn tính mạng hơn.
Cô nhanh chóng nhảy lên trên nóc xe, theo sau là Chu Dương, đúng lúc này, ưu thế là tiến hoá giả của Dương Chiêu đã hiện rõ rồi. Bên ngoài siêu thị là một chiếc xe buýt hai tầng mất kiểm soát đâm vào tường, anh ta đạp lên chiếc xe hơi nhỏ dưới chân rồi lấy đà nhảy lên trên nóc xe buýt, sau đó quay người duỗi tay với những người phía sau.
Những người theo sau đều không có sức bật mạnh mẽ như anh ta, chỉ đành cố gắng hết sức nhảy lên, sau đó bắt lấy tay Dương Chiêu, được anh ta kéo lên trên nóc xe.
Lúc đến lượt Tô Noãn, cô nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt Dương Chiêu, có lẽ anh ta ngạc nhiên vì cô có thể thuận lợi đuổi kịp bọn họ. Tiếp đó, an ta cười nửa miệng rồi đưa tay về phía cô.
Thật ra thì cô hoàn toàn không cần đến Dương Chiêu, pháp thuật không thể dùng nhưng thân thủ vẫn còn, chẳng qua là… bây giờ cô vẫn chưa muốn bại lộ.
Sau khi khuỵu gối và bật lên, Dương Chiêu nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô lên nóc xe buýt, kế đến là Chu Dương. Những thây ma dưới đường phố không ngừng xông về phía bọn họ, âm thanh la hét ngày càng lớn, mà trước mắt bọn họ là cửa kính tầng hai của siêu thị.
Có Dương Chiêu ở đây, phá cửa xâm nhập là một chuyện cực kì dễ dàng.
Vừa bước vào, Dương Chiêu đã nghiêm nghị nói: "Chủ yếu là đồ ăn dễ bảo quản, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, 15 phút sau tập trung ở đây... Trong siêu thị nhất định có rất nhiều thây ma, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình!"
Ngay sau đó, đoàn người đáp một tiếng rồi nhanh chóng tản ra.
“Noãn Noãn, chú ý an toàn.” Chu Dương nhỏ giọng dặn dò Tô Noãn, sau đó dẫn đầu đi về phía trước. Tô Noãn nhìn xung quanh, có thể thấy được, trước đó siêu thị này đã bị người khác càn quét qua.
Chắc chắn là trước khi mạt thế bùng nổ, người dân đã đến cướp đoạt tích trữ vật tư. Theo ký ức của nguyên chủ, tầng hai của siêu thị này là nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn vặt, tầng 1 là trái cây, rau tươi, hàng tươi sống và nhà kho. Nhà kho... mắt Tô Noãn như thể loé sáng. Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng động.
Chu Dương tiến lên vài bước, nhìn thấy trên kệ trước có những miếng dán hạ sốt nằm rải rác, hai mắt anh ta sáng lên.
Triệu Dịch Nhiên đang bị sốt, trong nhà Tô Noãn lại đúng lúc hết thuốc hạ sốt.
Thuận theo suy nghĩ, anh ta bước về phía trước, nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng va chạm, anh ta quay đầu, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Một con thây ma mặc quần áo của nhân viên siêu thị xuất hiện từ trong góc, tóm chặt cánh tay Tô Noãn, gầm lên định kéo Tô Noãn về phía miệng của nó.
Chu Dương biến sắc, như thể theo quán tính, hoặc là nói thuận theo tiềm thức... Anh ta nhanh chóng bước lên phía trước một bước, lấy hộp thuốc hạ sốt vào trong tay, sau đó mới xoay người chạy về phía Tô Noãn. Nhưng mới quay lại, anh ta đã trông thấy Tô Noãn đẩy con zombie về phía sau, lại bị túm lấy tay, thế là cả hai cùng lăn xuống thang cuốn đã ngừng hoạt động. “Noãn Noãn!” Chu Dương biến sắc, không hề ngần ngại lao tới.
Thuốc hạ sốt ở gần trong gang tấc, còn Tô Noãn lại cách tận hơn mười bước. Anh ta có lấy thuốc hay không không hề có sự khác biệt. Không phải anh ta không muốn cứu cô, thật sự không phải đâu!