Cửa nhà kho được mở rộng ra, vì là kho lạnh nên không khí lạnh không ngừng thoát ra ngoài, Dương Chiêu vội bước nhanh vài bước, nhưng tới cửa kho, soi đèn pin đi vào, anh ta rủa thầm luôn một tiếng.
Mẹ nó!
Cái nhà kho to thế này mà bị dọn gần như sạch trơn, cũng may mấy thứ bị bỏ lại vẫn đủ để bọn họ dùng, nhưng mà… Cuối cùng là nhân vật nào có thể con mẹ kiếp hung tàn đến mức dọn sạch cái kho lớn thế này chứ, hơn nữa chuyện này rõ ràng chỉ có thể diễn ra trong vòng hai ngày này!
Không ai trông thấy Tô Noãn đang run rẩy ở trong lòng Chu Dương đang cố kìm nén khoé miệng sắp cong lên.
Cũng không thể trách cô, sau khi phát hiện ra uy lực của nhẫn không gian, cô cảm thấy thật sự quá quá… vui mừng!
Trái cây tươi ngon trong kho lạnh đều được cô chuyển vào trong nhẫn, hơn nữa không phải lo thức ăn bị hỏng. Sự buồn bực trong lòng cô vì tên nam cặn bã Chu Dương tan biến trong phút chốc!
Cứ như thế, bọn họ thu gom một vài cái chân giò hun khói đóng gói hút chân không linh tinh còn sót lại, sau đó lên lầu hai lấy thêm thịt khô, tóm lại là có thể tích trữ, đủ để giải quyết vấn đề tiên quyết là no bụng.
Tất nhiên Tô Noãn cũng giả vờ nhét thịt khô và chân giò hun khói đầy chiếc ba lô phiên bản giới hạn của mình, sau khi mọi người đều thu nhặt được kha khá, Dương Chiêu dùng bộ đàm liên lạc để mấy chiếc xe quay về đón bọn họ.
Sau khi rời khỏi siêu thị bọn họ vốn tính đi tới tiệm thuốc tìm một vài loại thuốc cần thiết, nhưng sau đó họ lại phát hiện sự xuất hiện của mấy chiếc xe đã hấp dẫn vài con Zombie ở gần đó, càng lúc càng nhiều, đông nghìn nghịt làm da đầu người ta tê dại. Dương Chiêu nhanh chóng đưa ra quyết định, không đi tìm thuốc được nữa, lập tức quay về.
Nếu không chỉ cần một con phố bị zombie lấp kín thì bọn họ sẽ xong đời!
Chu Dương nhớ tới miếng dán hạ sốt trong ba lô, sự áy náy không thôi với Tô Noãn biến thành cảm thấy may mắn.
May là anh ta lấy được miếng dán hạ sốt, nếu không lấy được thuốc về thì không biết bao giờ Triệu Dịch Nhiên mới hạ sốt được.
Nhìn Tô Noãn đang ở bên cạnh mình theo bản năng, thấy giọt máu đen trên gò má trắng sứ và vẻ mặt mím môi bình tĩnh của cô đang nhìn về phía trước, lòng Chu Dương không ngừng cảm thán.
Tận thế? Sao có thể xảy ra chuyện này đây, anh ta vẫn luôn cho rằng tận thế chỉ xuất hiện trên ti vi khi bọn họ ngồi trong phòng điều hòa ăn dưa hấu, nhưng bây giờ bọn họ đang đấu tranh vì sự sống còn trong thời tận thế. Sau cùng cũng thuận lợi thu hoạch được kha khá trở về, nhưng trên đường về mọi người lại phát hiện ra một tình huống không tốt.
Bắt đầu có từng tốp zombie đi dọc theo đường quốc lộ về phía ngoại thành, nói cách khác… Sẽ có càng nhiều Zombie đi từ An thành về hướng ngoại ô, mà biệt thự của Tô gia lại cách An thành không xa.
Không thể tiếp tục ở nơi đó nữa!
Sau khi trở lại biệt thự Tô gia, Dương Chiêu lập tức đưa ra quyết định: Ở Tô gia sửa soạn thêm một đêm cuối, sắp xếp vật tư, sáng ngày mai lập tức rời khỏi chỗ này.
Nếu không, một khi thây ma trong An thành đồng loạt di chuyển với quy mô lớn, lỡ như chúng đi ngang qua chỗ này và phát hiện bọn họ thì kết quả chỉ có một: Bị ăn tươi nuốt sống!
Ra sân sau, Dương Chiêu sai Đại Hùng mang người lái hai chiếc ô tô chắn trước cửa lớn của biệt thự để đề phòng, sau đó mới lấy toàn bộ vật tư hôm nay thu gom được đến đại sảnh xa hoa sang quý của Tô gia sắp xếp rồi mới phân phát cho mọi người. Tuy nói là chia đều nhưng căn cứ vào vai trò và sự cống hiến khác nhau nên vẫn có sự khác biệt, chẳng qua vẫn được tính là công bằng, ba người Tô Noãn, Chu Dương và Triệu Dịch Nhiên được chia đồ ăn đủ dùng trong bảy ngày.
Nhìn thấy Chu Dương cầm hộp miếng dán hạ sốt đi vào phòng của Triệu Dịch Nhiên, khoé miệng Tô Noãn cong lên khó phát hiện, ngay sau đó cô quay về phòng của mình… Tắm rửa!
Đập nát một cái đầu Zombie, suýt chút nữa làm cô ốm vì ghê tởm, tưởng tượng con thây ma đó trước kia cũng là một người sống sờ sờ như mình, lòng cô không khỏi cảm thán.
Sau khi tắm rửa thay quần áo nằm trên giường, cô mới có thời gian ung dung kiểm tra vật tư bên trong nhẫn.
Cô là người cuối cùng rời khỏi siêu thị, nhân lúc không ai chú ý tới cô đã gom đồ đạc ở tầng hai vào trong nhẫn. Nhưng cô không gom hết toàn bộ, vẫn để lại một nửa phòng ngừa có người khác tới tìm.
Dù sao cũng nên chừa đường sống cho người khác nữa.
Tuy rằng như thế, nhưng khi nhìn vào đồ ở trong nhẫn cô vẫn muốn cười to thành tiếng!
Vấn đề ăn mặc… Cô không cần phải lo lắng nữa rồi, từng này đồ đủ cho một mình cô dùng trong một hai năm nữa!