Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở chỗ Triệu Dịch Nhiên, Chu Dương về phòng của mình, lại nhớ tới lúc ban ngày anh ta lấy thuốc cho Triệu Dịch Nhiên chứ không cứu Tô Noãn trước, nên vẫn luôn không có tâm trạng thu dọn đồ đạc. Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh ta quyết định tìm gặp cô.
Tuy họ có cãi vã, tính cách không hợp nhau, nhưng dù gì… Tô Noãn đối xử với anh ta không tồi, hơn nữa cô còn là bạn gái của anh ta.
Tô Noãn mở cửa, Chu Dương nhìn thấy cô mặc áo ngủ, tóc dài rối tung, toàn thân tản ra hơi thở thoải mái thanh tân không phù hợp với thời tận thế tí nào, anh ta thấy ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thán.
Cô tiểu thư yêu kiều này có lẽ sẽ chẳng bao giờ học được cách khiến bản thân chịu thiệt. Có lẽ cô vẫn chưa hiểu rõ được tình huống hiện tại, nên luôn hành xử như trước đây, sửa soạn cho mình xinh đẹp thơm tho. Chu Dương bỗng nhớ tới một Triệu Dịch Nhiên trầm tĩnh cứng cỏi.
Cô gái ấy vốn cũng là một thiếu nữ yêu cái đẹp thích sạch sẽ, nhưng mấy hôm nay cô ấy không còn để ý những chuyện đó nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng khỏe mạnh để có đủ năng lực bảo vệ chính mình, tìm đường sống ở thời mạt thế này, tìm người nhà của mình.
Chứ không hề giống cô tiểu thư nũng nịu trước mặt đây…
“Chuyện hôm nay… xin lỗi em.” Dù gì vẫn là anh ta không đúng.
Cô gái đối diện rất yên lặng, anh ta cảm thấy kì quái ngẩng đầu thì thấy cô liếʍ môi, hơi vọng, nhưng phần nhiều là bình tĩnh.
“Là do trước đây em cố tình dụ dỗ Dương Chiêu sao?” Tô Noãn chầm chậm hỏi.
Chu Dương rũ mắt, không mở miệng.
Tô Noãn cười khẽ một tiếng: “Em biết anh để bụng, nhưng A Dương, có bao giờ anh nghĩ tới việc vì sao em đã có bạn trai bên cạnh nhưng vẫn chịu đựng nhục nhã đi dụ dỗ một người xa lạ không?” Thấy Chu Dương nhíu mày nhìn qua, Tô Noãn nói từng chữ một: “Bởi vì, bạn trai của em, trong những lúc đối mặt giữa lằn ranh sinh tử, lại lựa chọn chăm sóc bạn gái cũ đó.”
Chu Dương lập tức sửng sốt, hai mắt hơi trợn lên, sau đó nhíu mày thật sâu: “Hai chuyện này không giống nhau, anh đối tốt với Dịch Nhiên như giúp đỡ người quen lúc đương đầu với sự sống chết thôi, cô ấy cũng không làm ra những cử chỉ không đứng đắn với anh…”
Anh ta còn chưa nói dứt câu đã bị cô gái trước mắt nhỏ giọng ngắt lời.
“Phải rồi… đây là điểm em không bằng cô ta.” Tô Noãn nhìn Chu Dương cười tự giễu: “Cô ta không cần làm bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến bạn trai của người khác lao đao vì mình, đến sinh tử của bạn gái cũng không màng… Nếu em có được bản lĩnh như thế thì cần gì phải vụng về đi quyến rũ người khác, vô duyên vô cớ tự dâng tới cho người ta sỉ nhục hay sao!” Chu Dương bất chợt giật mình, đầu anh ta như đang cố gắng phân biệt gì đó, nhưng trông chốc lát lại không biết mở miệng thế nào, sau đó anh ta thấy cô gái đối diện hơi nghiêng người lại đây.
“A Dương, anh đã lựa chọn bảo vệ cô ta hai lần, hai lần rồi…” Giọng nói của Tô Noãn ẩn chứa sự mất mát đau lòng.
“Nếu tiếp tục có lần nữa, em… sẽ thật sự không tha thứ cho anh, mãi mãi không tha thứ cho anh.”
Ngữ điệu của cô mang theo uất ức và bất đắc dĩ, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo.
Quá tam ba bận, nếu có lần thứ ba thì cô đành từ bỏ phần thưởng của tên cặn bã này, thà tìm đại một đối tượng để công lược trong thời buổi tận thế này để bù đắp, chứ cô không thể nhẫn nhịn đi công lược một tên đàn ông xấu xa kinh tởm như này được. Quá ghê tởm, mắt còn bị mù nữa!
Cô cảm thấy kì lạ ghê, cái cô Triệu Dịch Nhiên đó rõ rành rành là một kỹ nữ bạch liên hoa(*), thế quái nào lại trở thành nữ chính của thế giới này, là do tận thế tới, khiến thế giới biến hoá nên một đứa con gái như vậy cũng làm nữ chính được à?
(*) Bạch liên hoa: ý nói một người bề ngoài thì ra vẻ ngây thơ, thánh thiện, nhưng trong lòng thì lại tâm cơ độc ác, những người này thường thích đóng vai yếu đuối, cần sự che chở của người khác, lợi dụng sơ hở trong mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.
Lúc bấy giờ cô hoàn toàn quên mất bộ dạng mắt sáng bừng như sao của mình khi lần đầu nhìn thấy Triệu Dịch Nhiên.
Nghe thấy lời của cô, Chu Dương vội vàng lắc đầu: “Không đâu Noãn Noãn, em là bạn gái của anh, ba mẹ của em không còn nữa thì anh có trách nhiệm chăm sóc em, anh sẽ không tái phạm nữa đâu, anh hứa!” Tô Noãn nhìn anh ta, nở nụ cười ngọt ngào: “Em tin anh!”
Mới lạ đó!
💚 Cảm ơn Meo mun đã tặng ánh kim đề cử truyện nhé 😘