Những người ban đầu ngồi liệt đầy ra đất, vốn dĩ chỉ có một số người đứng lên, nhưng nhìn thấy mấy người phụ nữ và một người bị cắn ai cũng xông lên trước để gϊếŧ zombie, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên, bắt đầu nhìn xung quanh nền đất tìm kiếm vũ khí có thể gϊếŧ zombie.
Có người tìm thấy gậy gỗ, bèn cẩn thận cầm đưa cho Đại Hùng, để Đại Hùng vót nhọn giúp anh ta.
Còn dư lại vài người, vốn dĩ không muốn đi nhưng khi nhìn thấy những người bên cạnh ai ai cũng hành động, lại nhớ tới lời nói lạnh lùng của Tô Noãn rằng ai không hoàn thành được chỉ tiêu thì sẽ bị ném ra ngoài, giờ họ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Phần lớn mọi người đều đã đứng lên, chỉ còn một số người lì lợm la liếʍ thích ngồi một chỗ, vừa ngồi vừa kêu gào với đám đồng bạn định đi gϊếŧ zombie. "Con nhỏ đó chỉ đe dọa chúng ta thôi, mấy người không biết à, chắc chắn cô ta không dám ném chúng ta đi đâu, làm vậy là mưu sát, mấy người có hiểu không vậy, cô ta làm thế là mưu sát, là phạm pháp!"
Đại Hùng nhìn mấy người đó như nhìn đám thiểu năng trí tuệ.
Phạm pháp? Bộ ăn thịt người là không phạm pháp hay sao? Sao không thấy ai tới quản chuyện đó vậy? Một đám não tàn hết rồi.
Cô Tô chỉ bảo anh ta giám sát chứ không bảo anh ta nhúng tay, nên anh ta cũng không làm gì khác, vả lại anh ta tin rằng chắc chắn cô Tô có cách để trị mấy người này.
Triệu Phàn ôm con trai, đỡ người mẹ đang nằm im bên cạnh gã ta, sắc mặt trắng bệch ngồi bệt một chỗ. Toàn thân thất hồn lạc phách, mặt mũi mờ mịt nhìn những người đứng trong hàng rào, xuyên qua lỗ nhỏ của hàng rào gϊếŧ chết từng con zombie đang kề sát rào chắn! Càng lúc càng nhiều zombie ngã rạp bên ngoài hàng rào, ngoài đó lập tức chất chồng thi thể zombie, chờ đến khi sắc trời đã dần mờ tối, cuối cùng mấy người Tô Noãn mới bước ra khỏi nhà tù, gồm cả Trì Thành và Triệu Dịch Nhiên ở bên trong, ai ai cũng dính máu đen, cả người nhơ nhuốc.
Nhìn thấy mấy người bọn họ ra ngoài, mang theo sát khí đầy mình khi gϊếŧ xong zombie, người bên ngoài hơi ngơ ra, nhất là những người từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi dưới đất, thấy Tô Noãn đi ra thì cuống quýt chuyển tầm mắt, ra vẻ thản nhiên ngồi đó.
"Thế nào?" Tô Noãn liếc mắt nhìn mấy người đang ngồi, hờ hững hỏi Đại Hùng.
"Cơ bản đều đã hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành thì vẫn đang tiếp tục ở chỗ hàng rào, mấy người đó thì không động đậy tí gì." Đại Hùng đưa tay chỉ đám người, sau đó xoa tay, nóng lòng muốn thử: "Cô Tô à, cô định xử lý thế nào, chi bằng để tôi giúp cô một tay nhé." "Không cần." Tô Noãn cất bước tiến đến chỗ mấy người đó, cười khẽ: "Đã nói là đích thân tôi ra tay thì phải giữ lấy lời."
Những người nọ thấy cô đi tới, rốt cuộc bắt đầu luống cuống.
"Cô muốn làm gì, đừng có mà làm xằng làm bậy, làm vậy là mưu sát, cô sẽ thành tội phạm, mưu sát sẽ bị tử hình…"
Tô Noãn cười rất ôn hoà: "Mấy người có thể đi tố cáo tôi."
Những người đó thấy cô như không nói giỡn, vẻ kiêu ngạo trước đó tức khắc biến mất, bắt đầu khóc lóc nức nở cầu xin: "Không phải bọn tôi không muốn đi mà là bọn họ đã gϊếŧ sạch zombie gần chỗ của chúng tôi rồi, đám còn lại cách hàng rào quá xa nên bọn tôi không với tới, không thể trách bọn tôi…"
Tô Noãn nhấc một người dậy: "Vậy à? Thế thì đúng là không thể trách mấy người được." Ngay khi ánh mắt người nọ loé sáng, cô từ tốn nói: "Một khi đã vậy, tôi cho mấy người thêm một cơ hội nữa!"
Chớp mắt tiếp theo, cô giơ tay… chỉ trong vòng nửa khắc (7.5 phút) cô đã ném liên tiếp từng người từng người ra ngoài, sau đó lại thảy thêm ra ngoài vài cây gậy đã vót nhọn!
Những người đó bò dậy khóc lóc muốn chạy trốn, nhưng gần đó chỗ nào cũng có zombie, phía xa xa cũng có, bọn họ căn bản không có chỗ nào thoát thân.
💚 Cảm ơn hai bạn Thanh tâm Nguyễn và june rain đã đề cử truyện nha 🤗