Ngay sau đó, nhìn về phía mọi người đang ở bên trong hàng rào, va phải ánh mắt lạnh lùng của Tô Noãn, mấy người họ khóc lóc nhặt gậy gỗ lên, như thể đã không còn thiết đến gì nữa, vừa khóc la vừa múa may gậy gỗ chống cự lại những con zombie đang vây xung quanh.
Không bao lâu đã có người gϊếŧ được con zombie đầu tiên… phập một tiếng, con zombie ngã xuống, lúc đầu người nọ còn sửng sốt, sau đó nhận ra rằng thế mà zombie lại dễ gϊếŧ như vậy, anh ta lập tức lấy lại tinh thần từ trong cơn tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười, nói lớn với người bên cạnh: "Đâm vào mắt, đâm vào mắt tụi nó ấy…"
Đợi đến khi mấy người nọ đã gϊếŧ sạch đám zombie, Tô Noãn mới nhảy ra ngoài ném bọn họ vào trong lại, sau đó hời hợt lên tiếng: "Số lượng thiếu hôm nay ngày mai phải bổ sung cho hết, nếu không tôi sẽ ném ra tiếp!" Lần này không còn ai dám phản bác.
Tiếp đó cô yêu cầu tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, sau nửa tiếng tiếp tục làm việc, tranh thủ trước khi trời tối mịt dọn dẹp sạch sẽ zombie trong nhà tù, chỉ có vậy thì mọi người mới có chỗ ngủ vào ban đêm, nếu không bọn họ buộc phải ăn ngủ ngoài trời bên trong hàng rào, nhưng không thể nhóm lửa, không thể phát ra tiếng động.
"Khi nãy lao động quyết định mấy người có tư cách ở lại đây hay không, còn lát nữa lao động quyết định mấy người có cơm chiều để ăn hay không." Vẻ mặt của Tô Noãn ôn hoà hơn một ít, đảo mắt một lượt nhìn những người xung quanh, sau đó đi đến chỗ A Đức.
Khi nãy cô đã đi xem nhà ăn và kho hàng của nhà tù, bên trong còn rất nhiều đồ ăn dự trữ, đủ cho những người này ăn được một thời gian, hơn nữa trong nhẫn của cô cũng còn không ít, nếu mỗi ngày cứ cung ứng theo như kế hoạch thì cũng có thể chống chịu một khoảng thời gian, vả lại cứ luyện tập cho bọn họ thế này thì một thời gian sau họ cũng ra ngoài tìm thức ăn được. Nghe nói buổi tối khỏi cần ăn ngủ ngoài trời, vả lại còn có cơm chiều ăn, mọi người vốn dĩ vừa đói vừa mệt tức khắc phấn chấn hẳn lên, cũng không ai lảm nhảm gì nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để lát nữa bản thân biểu hiện tốt một chút.
Nhưng vào đúng lúc này, bên cạnh lại chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết.
"Á, bà ta cắn em…"
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy hoá ra mẹ của Triệu Dịch Nhiên là Dương Hồng lén lút đi đến sau lưng một người phụ nữ, nhân lúc đối phương không chú ý, bất chợt cắn một cái vào vai đối phương, ngay sau đó bà ta bị chồng của người phụ nữ đá văng ra.
Bị đá nằm trên đất, Dương Hồng vừa khóc vừa la: "Biến nốt mày thành zombie, chúng mày đều phải biến thành zombie, cho chúng mày cũng giống như tao, ha ha ha ha ha…"
Tất cả mọi người sợ khϊếp vía, không dám tin nhìn Dương Hồng. Triệu Dịch Nhiên vội vàng chạy qua đỡ mẹ của cô ta dậy, rồi quay đầu nhìn người đàn ông đã làm mẹ cô ta ngã xuống đất.
Còn Dương Hồng thì lại khóc lóc, ôm lấy cánh tay Triệu Dịch Nhiên.
"Dịch Nhiên, Dịch Nhiên, mẹ sắp thành zombie rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây con, hay là con gϊếŧ chúng nó đi, để chúng nó cũng giống mẹ, chúng nó đều là người ác hết, là chúng nó cố ý hại mẹ đó con, đều tại chúng nó hại mẹ…"
Chồng của người phụ nữ bị Dương Hồng cắn tức tối đứng lên, chỉ thẳng vào bà ta: "Bà mẹ nó vậy là đáng lắm, loại người như bà đáng lý phải chết từ lâu rồi, nếu không nhờ con gái của bà thì mẹ nó bà đã chết hơn trăm lần, mụ già tự làm tự chịu… bà đáng bị vậy lắm, rất đáng!"
Triệu Dịch Nhiên ánh mắt lạnh lùng: "Vậy anh thử nói thêm một chữ nữa xem." Người đàn ông họ bỗng bật dậy chửi bới, định nhào đến đó thì lại bị vợ ôm chặt: "Đừng đi, cô ta là tiến hóa giả, đừng đi…"
Tô Noãn nhìn cảnh tượng bên đó, hít sâu một hơi… Cô biết, đối với người một nhà này thì cần phải xử lý triệt để một chút, nếu không bạn sẽ mãi mãi không biết được đến khi nào cô ta sẽ lần nữa đổi mới điểm mấu chốt trong tam quan của bạn đâu…