Những người lười biếng lúc đầu bị Tô Noãn ném ra ngoài bắt gϊếŧ tang thi, sau khi nhìn những người khác tích cực tham gia xây dựng và hoàn thiện ngục giam, thấy bản thân không khác gì một tên hề nhảy nhót, thế là nhanh chóng thay đổi thái độ, có vẻ họ nghĩ nếu mình trở nên mạnh mẽ hơn những người khác, nhiệt tình gϊếŧ tang thi, xung phong nhận nhiệm vụ ra ngoài vài lần, là có thể khiến mọi người quên đi bộ dạng lố bịch trước kia của mình.
Mấy ngày nay, có một bầu không khí hạnh phúc yêu đời lan tràn trong ngục giam, bởi mọi người rất nhanh đã phát hiện, hoá ra cô Tô là người rất dễ nói chuyện.
Khi bọn họ đặt mình vào vị trí của người khác, suy nghĩ theo góc nhìn của người sở hữu ngục giam, cô Tô sẽ rất kiên nhẫn lắng nghe một số ý kiến của bọn họ, dù có hợp lý hay không, cô ấy vẫn cổ vũ và cảm ơn bọn họ. Mỗi ngày đám Đại Hùng sẽ dành chút thời gian rảnh dạy những người khác kỹ thuật gϊếŧ tang thi, và một số kỹ năng ra ngoài tìm kiếm vật tư, càng ngày số lượng người đến học càng tăng, trong đó số phụ nữ chịu học nhiều đến đáng ngạc nhiên. Có một lần đám Đại Hùng và Dương Chiêu lái mấy ô tô lấy được từ bên ngoài vào căn cứ ngục giam làm xe chuyên đi thu thập vật tư, rất nhiều người đàn ông báo danh muốn gia nhập.
Bọn họ nhận ra, dù có trốn sau lưng người khác cũng không thể mang lại cảm giác an toàn cho mình, chỉ có dựa vào sức mạnh trong tay, chỗ ở mới được bảo đảm. Nhìn đồ ăn trong nhà kho, lúc này bọn họ mới thực sự cảm nhận được sự an toàn chân chính.
Từ những điều đó, bọn họ cũng ý thức được rằng, ban đầu đều là nhờ người khác rộng lượng cho, nhưng sau này, bản thân bọn họ cần phải cố gắng mới có được. Tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí trong ngục giam đã thay đổi, ngay cả La Tẫn cũng hơi ngạc nhiên trước tốc độ biến hoá nhanh chóng này.
Anh nhớ lại mấy ngày đầu, những người bị Tô Noãn đe dọa ép buộc ra ngoài gϊếŧ tang thi, đôi mắt họ lúc nào cũng tràn ngập oán hận, nhưng cô không quan tâm, còn bây giờ, khi những người đó nhìn Tô Noãn, tất cả đều cung kính chào hỏi cô một cách chân thành từ tận trái tim.
Họ không phải kẻ ngốc, đến thời điểm hiện tại, tất nhiên đã nhận ra, lúc trước Tô Noãn ép họ cũng vì muốn giúp họ nâng cao năng lực tự vệ của bản thân, đó mới chính là thứ bảo vệ họ an toàn nhất trong thời mạt thế này.
Triệu Dịch Nhiên và Trì Thành cũng lấy được địa vị trong căn cứ ngục giam, mỗi lần đi ra ngoài, hai người đều sẽ thắng lợi trở về, không thể không nói, năng lực của hai người thật sự rất mạnh. Triệu Dịch Nhiên không tác oai tác quái, Tô Noãn cũng lười nhắm vào cô ta, thay vào đó cô bắt đầu kế hoạch mới.
Hiện tại ngục giam đã gần như ổn định, có cô hay không cũng chẳng khác gì nhiều, cô nên tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng còn chưa để cô kịp phát triển kế hoạch, biến cố đã phát sinh.
Người canh gác bên ngoài thổi còi liên tiếp, báo hiệu mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi ngục giam, giây tiếp theo, đột nhiên có một chiếc xe tăng chạy đến, tất cả đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Xe tăng chạy đến khi chỉ còn cách bên ngoài rào chắn của ngục giam vài chục mét thì dừng, theo sau xe tăng là một xe địa hình mui trần, chiếc xe ấy dừng bên cạnh xe tăng, một người đàn ông hào hoa phong nhã, đeo kính gọng vàng bước xuống, gương mặt điển trai nho nhã, đôi mắt thâm thuý ngay lập tức nhìn vào Tô Noãn, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Từ hồi tạm biệt ở ngoài bệnh viện, đã lâu không thấy, vị tiểu thư này, cô gặp lại đối tác cũ của mình, vậy mà không chào đón chút sao?”
Cô ngay lập tức nhận thông tin người mới đến này từ 38: Hình Ngộ, cũng là tiến hoá giả, căn cứ gần nơi này nhất chính là của anh ta.
Nhưng mà… bệnh viện?
38 bất đắc dĩ nhắc nhở, lúc này cô mới nhớ ra, lần mình đi bệnh viện với La Tẫn, cái xe vận tải bị mình chơi một vố kia… Cái người nổ súng muốn bắn cô thành một cái sàng.