Ngay khi Tô Noãn lấy lại ý thức, chỉ cảm thấy bốn phía im ắng lạ thường, cô mở mắt… chỉ thấy toàn màu đen, ký ức nhanh chóng trở lại, cô lập tức kinh ngạc.
"38, anh nổ mù mắt tôi?"
Giọng nói chán nản của 38 truyền tới: "Trông tôi giống một hệ thống không đáng tin cậy vậy sao?"
Đợi đến khi thích ứng được bóng tối, Tô Noãn mới nhận ra cô đang bị chôn bên dưới đống đổ nát, trên đầu là những phiến bê tông bị đổ sụp, còn cô vừa lúc rơi xuống một cái hố sâu, chỉ là bị vùi lấp mà không hề bị thương gì.
Được rồi, trách oan 38.
Tô Noãn cười nịnh nọt bảo 38 thả mình ra, nhưng ai ngờ 38 vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn giờ lại héo queo, nói là trước đó ra tay trợ giúp cô nên đã dùng hết tất cả đồng vàng, bây giờ không thể ra tay được nữa.
Tô Noãn sắp tắt thở đến nơi. "Anh không thương lượng gì với tôi mà đã xài hết số đồng vàng của tôi rồi?"
38 cực kỳ ấm ức: "Tôi cũng vì tốt cho cô mà thôi, người phụ nữ nhà cô quả nhiên càng ngày càng không có lương tâm!"
Tô Noãn cố nuốt xuống búng máu trong họng.
Được rồi, tôi là người nên không so đo với một hệ thống như 38 anh.
Không biết trôi qua bao lâu, từ phía dưới đống phế tích bị sụp đổ đột nhiên vang lên từng tiếng lạch cạch, sau đó nơi đó lộ ra một cái động, một người phụ nữ mặt xám mày tro như một con chuột đất, gian nan chui lên từ trong cái động kia, ngay khi vừa thoát ra được, cô thở dài nhẹ nhõm như tìm thấy sự sống mới, sau đó bò dậy, nghiêng ngả chạy ra ngoài đường lớn.
Nhưng đi chưa được vài bước, cô đã uỵch một tiếng ngã khuỵu xuống đất, giây cuối cùng còn giữ được ý thức, Tô Noãn có hơi khóc không ra nước mắt. Trước kia khi chết cô không hề nghĩ rằng nội tức có thể dùng đào động, cô vừa nãy mẹ nó chẳng phải y như một con tê tê hay sao!
Lúc mơ mơ màng màng, nhìn thấy có xe dừng ở bên cạnh, thấy được đó là người sống, cuối cùng cô mới yên tâm rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi cô lần nữa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm bên trong lều trại, ngoài lều trại là tiếng tranh luận xì xầm.
"Trần Chiêu, Tiểu Nhã, vì chúng ta cùng một đội ngũ nên chú mới nói cho hai cháu, cô gái kia vừa nhìn đã biết chỉ còn thừa nửa cái mạng, sống được hay không còn chẳng biết, ai biết khi nào cô ta tỉnh lại hay có tỉnh lại được hay không, hai cháu cứ thế mang cô ta theo, chẳng lẽ hai cháu…"
Lời của người nọ bị một giọng nữ giòn giã cắt ngang: "Chú Bưu, cháu biết chú có lòng tốt, nhưng chú cũng thấy rồi đó, cháu và anh cháu đâu thể trơ mắt bỏ mặc chị ấy ở đó cho zombie ăn đâu… Vả lại anh cháu là tiến hoá giả, anh ấy chắc chắn có thể tìm được thức ăn." Người đàn ông nọ than ngắn thở dài tránh ra, lều trại nhúc nhích, Tô Noãn nhìn thấy một cô bé mặc đồ vận động đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa sau đầu đi tới, bưng một chén nhỏ trong tay, nhìn thấy cô tỉnh lại, cô bé vui mừng khôn xiết.
"Chị tỉnh rồi, thật tốt quá, em còn tưởng rằng chị phải ngủ lâu lắm mới tỉnh lại chứ… nè, chị nhanh húp miếng cháo đi, chắc bây giờ chị còn yếu lắm."
Nhìn nửa chén cháo được cô bé đưa qua, Tô Noãn từ từ ngồi dậy nhìn em: "Cảm ơn mọi người đã cứu chị."
Thiếu nữ hơi ngượng ngùng: "Không có gì đâu, gặp người khác cũng sẽ giúp chị thôi à."
Bên ngoài truyền tới tiếng vang, khuôn mặt thiếu nữ lộ vẻ vui mừng: "Anh em trở về rồi, chắc chắn anh ấy đã tìm được thức ăn…"
Đáy mắt thiếu nữ lộ vẻ tự hào: "Anh trai em là tiến hoá giả đó nha, tuy không lợi hại cho lắm nhưng tốc độ và sức lực của anh ấy lại cao hơn người bình thường một chút, nên mới chăm sóc em tốt như vậy nè." Nhắc đến anh trai của mình, thiếu nữ dường như nói mãi chẳng xong, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, em lè lưỡi: "Em quên giới thiệu mất tiêu, em tên Tiểu Nhã, anh trai em tên là Trần Chiêu, còn chị, chị tên là gì thế?"
"Tô Noãn."
Tô Noãn mỉm cười trả lời, vừa dứt lời, cánh cửa lều trại đã bị vén lên, bóng dáng một người cao to đi tới, xách nửa con gà rừng trong tay.
Sắc mặt vốn vui mừng của Tiểu Nhã lập tức trở nên chua chát: "Lại bị bọn họ lấy mất một nửa?"
Tầm mắt Trần Chiêu đảo qua Tô Noãn mặt mũi lấm lem, lễ phép gật đầu với cô rồi dịu dàng an ủi em gái của mình: "Lúc anh ra ngoài săn thú, bọn họ chịu trách nhiệm giữ an toàn cho em, đây là điều nên làm."
Tiểu Nhã bĩu môi: "Nhưng bọn họ chẳng làm được gì hết ấy, bản thân em cũng khoẻ mạnh không phải sao, lần nào cũng vậy, mặc kệ anh kiếm được cái gì cũng phải chia một nửa cho họ, đúng là quá đáng mà…" Dứt lời, thiếu nữ cầm lấy nửa con gà rừng từ trong tay người anh, đi ra ngoài nướng chín.
Đợi đến khi hai anh em họ rời khỏi, Tô Noãn cũng chầm chậm ra ngoài theo họ, sau khi ra khỏi lều, cô phát hiện mình đang ở trong một doanh trại ngoài trời, xung quanh toàn là lều trại, có một đống lửa nằm chính giữa chỗ đất trống, mọi người vây quanh đống lửa nướng thức ăn.
Tô Noãn lắc khẽ cái đầu hơi bị choáng váng của mình, cũng không biết La Tẫn đã chạy đi đâu, đứa nhỏ đáng chết không có lương tâm kia thật sự không hề thích cô, nếu không sẽ không cứ thế bỏ cô mà đi, ít nhất phải chạy lại lay lay thi thể gì đó chứ.
Cô không hề biết La Tẫn cũng tỉnh dậy không sớm hơn cô là bao.
Lời nói của những người lính kia không hề làm anh an tâm, anh trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng: "Dừng xe!" Đội trưởng Triệu và ông Hạ còn định an ủi, nhưng chợt phát hiện chiếc xe thật sự dừng lại, sau đó mới biết phía trước có người chặn đầu xe.
Tài xế Tiểu Tôn hô lên với đội trưởng Triệu, giọng nói hơi run: "Đội trưởng Triệu, hình như là… ăn cướp chặn đường!"
Đợi sau khi đội trưởng Triệu nhìn thấy người đang chặn ở phía xa, lập tức hiểu được nguyên nhân làm Tiểu Tôn sợ hãi. Những người đang chặn đường đằng xa vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt lành.
Hai chiếc Hummer màu đen dữ tợn cứ thế ngang nhiên chắn ngang đường, cánh tay của gã đàn ông cao to thô kệch đằng kia cũng đã bắt kịp bắp đùi thô của Tiểu Tôn, cơ bắp dữ tợn, vẻ mặt hung ác, ngông nghênh vác súng trên vai, một vài người cứ vậy đứng đằng xa chắn ngang đoạn đường trước mặt. Đội trưởng Triệu hít sâu, sau đó mở cửa xe đi xuống.
"Người anh em này, trên xe của bọn tôi không còn đồ nào dư để cho mấy người, nên làm phiền anh…"
Ông ta còn chưa dứt câu đã bị gã đàn ông cường tráng với làn da màu đồng cổ không kiên nhẫn cắt ngang: "Ai mẹ nó cho mày nhiều lời, ngoan ngoãn nói cho ông đây nghe…"
Gã đàn ông cường tráng còn chưa dứt câu, một giọng nói không lớn lạnh nhạt vang lên.
"Mày là ông của ai?"
Đội trưởng Triệu đột ngột giật mình, theo phản xạ định đẩy La Tẫn đang định đi xuống vào lại trong xe.
Ông ta biết thằng nhóc này là tiến hoá giả, nhưng anh chỉ mới nhặt về được một cái mạng trong vụ nổ lớn vừa rồi, người yêu đâu còn chưa tìm thấy, lúc này lại bắt thằng nhóc này ra mặt thì ông già Triệu này sao còn được coi là đàn ông nữa. Nhưng chưa đợi ông ta lên tiếng thì bỗng nhìn thấy gã đàn ông cường tráng trước mặt lúc nãy còn rất hung hăng giờ đột nhiên trợn to mắt, ngay sau đó… nhảy lên cao ba thước, vô cùng kích động và vui mừng lao về phía ông ta.
"Lão đại, đúng là anh rồi!"
Lão Đại? Đội trưởng Triệu nhíu mày, quay đầu lại nhìn thằng nhóc ẻo lả đến mức không thể ẻo lả hơn bên cạnh…
Khuôn mặt tên nhóc này lạnh như băng, khinh thường liếc nhìn gã đàn ông to lớn kia: "Mày đang chiếm núi làm vua?"
Gã đàn ông to con đó sửng sốt, sau đó cười khà khà gãi cái ót của mình: "Sao làm như thế được chứ lão đại…"
Sau đó gã đột nhiên phản ứng lại: "Lão đại à anh đi đâu mà không chịu liên lạc với bọn em vậy, Trâu lão nhị đã dẫn người tìm kiếm anh khắp nơi đó, mấy anh em đều nói nếu không tìm được anh về thì Trâu lão nhị chắc chắn sẽ xẻo hết cái đám đã ra ngoài cùng anh đó…" Gã đàn ông cường tráng mỉm cười nịnh nọt tiến đến gần, còn những người phía sau gã sau khi thấy được thằng nhóc thanh tú này, đã lập tức từ sói đói chặn đường cướp bóc biến thành từng con chim cút ngoan ngoãn.
Bọn họ cúi đầu, không một tiếng động trao đổi ánh mắt khó tin cho nhau.
Trong căn cứ của bọn họ, thằng nhóc thoạt nhìn như một đứa con gái mới lớn này chính là thủ lĩnh… vị thủ lĩnh khiến cho tên Diêm Vương sống Trâu Ngọc cúi đầu nghe theo!
Cái này… so với dáng vẻ mà họ tưởng tượng ra, chênh lệch hơi bị lớn đó!
Nhưng nếu không phải vị đó thì một tên gấu chó không sợ bố con thằng nào như Mộc Thiết sẽ không ngoan ngoãn vâng lời như vậy!
La Tẫn giương mắt nhìn đám người đằng xa, người tên Mộc Thiết to như một con gấu lớn đang đứng bên cạnh họ ngượng ngùng gãi đầu: "Mấy đứa này vừa được tuyển chọn từ căn cứ cấp dưới nên chưa từng gặp anh, anh chớ có để bụng ha!" Dứt lời, gã đột ngột quay đầu trở lại bộ dạng hung thần ác sát: "Một đám đứng đờ ở đó làm gì? Còn không qua đây gặp thủ lĩnh!"
Đội trưởng Triệu ngơ ngác nhìn mấy gã to con vác súng rõ ràng rất hung dữ lại như một đám con gái chưa chồng, rời khỏi vị trí, cúi thấp đầu đi tới đây… Khom lưng quyết liệt một cái, hô to một tiếng: "Chào thủ lĩnh!"
Đường bên này còn chưa thông, bên kia lại thêm một chiếc xe vèo vèo chạy tới, xe còn chưa dừng hẳn, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác gió với khuôn mặt đen xì đã nhảy xuống xe, bước tới bên cạnh La Tẫn, đầu tiên quan sát khắp người, sau khi xác nhận anh không có chuyện gì mới lạnh lùng nghiến răng: "Thì ra cậu chưa chết à, tôi còn tưởng cậu chết rồi chứ, đang chuẩn bị tiếp nhận địa bàn của cậu đây này… Thật là quá đáng tiếc!" La Tẫn mặt không cảm xúc: "Bây giờ anh cứ việc tiếp nhận, tôi không ý kiến."
Người đàn ông áo đen giật giật khóe miệng: "Cậu còn biết xấu hổ không vậy!"
Mộc Thiết thấy đại ca và nhị ca đấu võ mồm như thường ngày, đứng né sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhưng ai ngờ chiến hỏa vẫn lan sang người gã.
"Tôi biết ngay là không trông cậy được vào cậu mà, cậu nói thử xem, trừ việc kêu đánh kêu gϊếŧ ra thì cậu còn làm được gì nữa? Nhìn thấy tên này sao không báo cáo cho tôi biết trước? Đứng gác ở đây thì sự nhanh nhẹn của cậu biến thành con số không rồi à?"
Mộc Thiết ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm chỉ vào mình, vẻ mặt ngơ ngác: "Em…"
Chỉ nói được một chữ, những chữ còn lại đã bị nét mặt hung dữ của Trâu Ngọc làm nghẹn về.
Gã hiểu mà, Diêm Vương sống không thể quá hung dữ với lão đại nên chỉ đành hắt hơi qua người gã, nhưng mà… bên này của gã cũng còn một đám đàn em đang nhìn mà, bộ gã không cần mặt mũi hay sao! "Đi thôi, cái đám loi nhoi kia còn chờ cậu quay về kìa, mẹ nó một đám như mấy đứa con nít thiểu năng trí tuệ, không gặp được cậu là than không sống nổi…" Diện mạo của Trâu Ngọc trông cũng đẹp trai, thế mà giọng điệu và cách dùng từ lại đầy thô bạo.
Mấy ngày nay vì tên thủ lĩnh của căn cứ là La Tẫn lặn mất tăm, anh ta đành phải căng da đầu xử lý mọi chuyện, sắp bị mấy người đó làm phiền chết rồi!
Mộc Thiết hậm hực nhìn La Tẫn vẫn còn mặt không cảm xúc, lại nhìn về phía Trâu Ngọc, vẻ mặt khá quỷ dị.
Bộ Diêm Vương sống không phát hiện vẻ mặt của lão đại không thích hợp cho lắm hay sao?
Trâu Ngọc vốn dĩ vừa lo lắng cho La Tẫn vừa phải lo liệu chuyện trong căn cứ, bị xoay qua xoay lại bực hết cả lên, thấy La Tẫn không có chuyện gì mới dám thở phào, rồi tìm cơ hội phát bực, hơi đâu mà để ý vẻ mặt của La Tẫn… Nhưng đợi đến khi lòng bực bội của anh ta nguôi ngoai rồi, vừa ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra vẻ mặt của lão đại có gì đó không đúng. "Này… không phải vậy đâu đúng không, tôi bị cậu bóc lột lâu như vậy, mới mắng cậu có hai câu mà cậu đã nhăn mặt với tôi rồi?" Trâu Ngọc cố ý nhướng mày, đấm một quyền vào ngực La Tẫn.
La Tẫn dường như mới vừa lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trâu Ngọc, chậm chạp lên tiếng: "Anh dẫn mọi người đi về trước đi, tạm thời tôi chưa về được."
Trâu Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, nhíu mày khó hiểu: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lâu lắm rồi cậu không trở về căn cứ, bây giờ lại ôm cái dáng vẻ muốn chết không muốn sống này, cậu muốn làm gì, có người không có mắt trêu chọc cậu thì tôi oanh tạc luôn hang ổ của tên đó là được, cậu…"
"Tôi muốn tìm người." La Tẫn lạnh nhạt lên tiếng, sau đó đi tới chỗ chiếc xe của Trâu Ngọc: "Xe anh để lại cho tôi."
Không màng tiếng kêu "ê ê ê" của Trâu Ngọc, La Tẫn cực kỳ trầm tĩnh lên xe, quay đầu xe tiếp tục dọc theo quốc lộ chạy về phương hướng lúc trước gặp được zombie biến dị. Đội trưởng Triệu đứng sau không có cơ hội chen vào, cuối cùng đành phải thở dài lên xe, bảo Tiểu Tôn tiếp tục lái xe về phía trước.
Nghe nói phía trước có một căn cứ nhà tù có thể cư trú.
~~~ Cảm ơn bạn Allien đã đề cử truyện nha 🥰~~~
Đừng ai hỏi mình sao ra có một chương nha, tại dạo này chương toàn dài gấp đôi gấp ba chương thường nên không ra được nhiều ý, với cả khai giảng rồi mọi người ạ, bọn mình bắt đầu đi học 🥺