Phía sau, Trâu Ngọc lên xe của Mộc Thiết, cúi đầu nguyền rủa xe đang chạy vèo phía trước của La Tẫn.
Khuôn mặt La Tẫn không cảm xúc, xe lại chạy nhanh hơn như thể không muốn sống nữa, làm Trâu Ngọc bám theo sau liên tục chửi thề… Chờ đến khi anh dừng xe trước đống đổ nát ấy, nhóm người Trâu Ngọc cũng đuổi đến.
Nhìn đống phế tích trông thấy mà ghê người này, còn có làn khói đen đặc chưa tan sau trận nổ lớn, La Tẫn bước từng bước đến gần, màu đen trong đáy mắt cũng càng lúc càng đậm.
Phía sau, Trâu Ngọc âm thầm tới gần, dừng bước bên cạnh anh, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng chậm chạp lên tiếng: "Người cậu thích?"
Đến nước này còn không nhận ra gì đó thì thật uổng phí hai mươi mấy năm cuộc đời của Trâu Ngọc này rồi.
Nhưng không ngờ, giây tiếp theo anh ta lại nghe thấy La Tẫn nhìn về đống đổ nát kia, mờ mịt trả lời: "Thích là gì?" Trâu Ngọc ngạc nhiên, ngay sau đó buông tay… có quỷ mới biết.
Anh ta không có thói ở sạch giống La Tẫn, anh ta từng chơi không ít phụ nữ, nhưng nếu nói đến thích thì đúng là chưa từng có.
Ngay sau đó anh ta nghe thấy giọng nói thong thả và lạnh nhạt của lão đại nhà mình vang lên: "Tôi không biết phải săn sóc cô ấy như thế nào, cũng không biết nói những lời hay khiến cô ấy vui vẻ, càng không cảm thấy cô ấy là cô gái tốt nhất trên đời… Tôi chỉ cảm thấy cô ấy xảo trá, độc ác, tùy ý làm bậy, đã vậy còn đứng núi này trông núi nọ…"
Trâu Ngọc chớp mắt: "Vậy là không thích rồi…"
Nhưng anh ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy La Tẫn tiếp tục nói: "...Tôi cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ vừa xấu xa vừa đáng giận, làm người khác hận tới ngứa răng, thế nhưng, tôi không muốn cô ấy cũng bạo dạn với những người khác như đối xử với tôi, những chuyện đó, và những lời nói đó, cô ấy chỉ có thể làm với tôi và nói với một mình tôi thôi… Cô ấy tới gần gã đàn ông khác thì tôi chỉ muốn bẻ gãy chân cô ấy, gã đàn ông khác tới gần cô ấy thì tôi sẽ muốn gϊếŧ người, trong ánh mắt của cô ấy luôn đầy sự xảo trá như một con hồ ly, cô ấy luôn nói những lời chọc tôi tức điên, mỗi lần cô ấy trưng ra vẻ mặt đáng giận nhìn tôi, tôi đều muốn…" La Tẫn chưa nói xong đã dừng lại, Trâu Ngọc đứng bên cạnh đơ ra như phỗng.
"Đây… đây…" Anh ta có hơi không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ, những gì La Tẫn trải qua cộng thêm tính cách của anh, chú định anh sẽ không thể nhận ra tình cảm của bản thân hay biểu đạt cảm xúc của mình ra ngoài như những người bình thường khác, nên chính bản thân anh cũng không biết.
Đây… đã không đơn thuần chỉ là thích nữa rồi.
"Vậy… Cô ấy đối xử với cậu thế nào?" Trâu Ngọc dò hỏi.
Lão đại nhà mình lợi hại thì lợi hại đấy, lạnh lùng cũng lạnh lùng đấy, nhưng thật ra lại cực kỳ đơn thuần, anh ta không muốn lão đại nhà mình bị người phụ nữ "xảo trá" đó lừa.
Nghe được lời này của Trâu Ngọc, ánh mắt La Tẫn cũng lộ vẻ mờ mịt.
Trong phút chốc, anh nhớ tới rất nhiều thứ, lần đầu tiên gặp mặt, người phụ nữ đáng giận ấy trói anh vào một chỗ, cười tủm tỉm nhìn zombie đang nhào về phía anh… không màng đến sự phản kháng mà tiêm cho anh, lúc tiêm còn làm ra chuyện không biết xấu hổ. Nét mặt ngạo nghễ khi gọi anh là chó con, vẻ mặt xảo quyệt khi gài bẫy người khác lúc đi bệnh viện với anh, ánh mắt lạnh băng lúc giật lại ba lô từ trong đám zombie chỉ để cứu anh trai của anh, hết lần này đến lần khác không rụt rè mà nói "thích" anh, dáng vẻ hớn hở khi gọi anh "La Tiểu Hoả"... Còn có, nụ cười tươi rói khi đẩy anh ra khỏi vụ nổ.
Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy cô cười đẹp đến vậy, trong mắt cô thăm thẳm ánh sáng rực cháy, tựa như sự nhiệt tình từ đầu đến cuối mà cô dành cho anh.
Trâu Ngọc yên lặng đợi anh mở miệng, lại không ngờ rằng lúc La Tẫn đột nhiên sực tỉnh đã chạy như bay tới một vị trí trong đống đổ nát, sau đó… trực tiếp dùng tay không bắt đầu đào từng phiến đá đã bị sụp xuống.
Ban đầu anh ta giật mình, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, thở dài đi theo. Đám người Mộc Thiết không cần ai kêu, nhìn thấy lão đại lão nhị nhà mình đều tự dùng tay đào đá, vội lục tục chạy tới, không hỏi một chữ nào, cứ như vậy hì hục đào theo. Từ buổi chiều đến buổi tối, cuối cùng nhóm người cũng đào ra được chỗ kia, cũng thấy được cái hố sâu dưới đống đổ nát nọ.
Trâu Ngọc trăm phần trăm xác định anh ta thấy được trong ánh mắt của La Tẫn có thứ ánh sáng gọi là cháy rọi từ trong đống tro tàn, sau đó nhìn thấy La Tẫn phủi tay, lạnh lùng nói.
"Tôi biết ngay…"
Tai hoạ để lại ngàn năm, sao người phụ nữ xấu xa đó có thể chết sớm vậy được, anh còn chưa tính sổ với cô xong nữa mà!
Thấy anh khôi phục vẻ mặt vốn có, Trâu Ngọc khẽ thở phào, đồng thời hơi buồn cười.
Cũng không biết vừa rồi là người nào vẻ mặt tối tăm, vô cùng đáng thương cúi đầu không nói một lời nào đi đào đá? Bây giờ biết được người yêu của mình không có chuyện gì rồi mới nhớ tới chuyện bản thân là lão đại? Không cần chút mặt mũi nào luôn.
La Tẫn căn bản không thèm nhìn Trâu Ngọc đang trưng vẻ mặt ai oán, dáng vẻ anh không còn chút chật vật như lúc cúi đầu đào đá khi nãy, xoay người, cực kỳ ưu nhã phủi bộ quần áo, mắt nhìn thẳng đi tới chỗ đậu xe.
"Đi thôi, về căn cứ." Trước đó anh và người phụ nữ ấy muốn tới căn cứ thủ đô, nếu cô đã không có chuyện gì thì chắc chắn sẽ tiếp tục đi tới đó, đến sân nhà của anh rồi, muốn tìm người sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là người phụ nữ hung ác kia, chỉ cần cô tới thủ đô, chưa được ba ngày bản tính hung ác của cô chắc chắn sẽ khiến cô nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lúc đi tới bên cạnh Trâu Ngọc, cuối cùng anh cũng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhíu mày: "Căn cứ đã nghèo tới nỗi không có quần áo cho anh thay?" Thói quen ở sạch cường độ cao và tính độc miệng khi ở bên cạnh Tô Noãn cuối cùng cũng bùng nổ.
Trâu Ngọc ngơ ngác cúi đầu, nhìn bộ quần áo đã trở nên nhem nhuốc của mình vì đào đá chung với La Tẫn, ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ha ha… đúng là cả da mặt cũng không cần."
Khi đoàn người La Tẫn lái xe chạy đến thủ đô, Tô Noãn đang ngồi dưới một tàn cây ở gần chỗ doanh trại, thảo luận về tính khả thi của một việc.
Dùng lời của 38 mà nói là cô tuyệt đối sống đủ rồi nên mới muốn tìm đường chết, hơn nữa còn chọn cách chết cực kỳ thê thảm! Bởi vì cô muốn sử dụng pháp thuật!
38 đã từng nói, thế giới này không có pháp thuật nên Thiên Đạo của thế giới này sẽ không cho phép pháp thuật tồn tại, một khi cô sử dụng pháp thuật thì sẽ lập tức bị Thiên Đạo chú ý, sau đó cô sẽ bị Thiên Đạo mạt sát… Tô Noãn cười xuýt xoa: "38 à, không phải còn có anh ở đây sao, chỉ cần tôi dùng cẩn thận một tí, sau đó kịp thời thu tay lại là được, hơn nữa còn có anh yểm trợ tôi mà… có làm được hay không thì cuối cùng đâu phải chỉ có một con đường chết."
38 chém đinh chặt sắt nói: "Không được, giờ đến một đồng vàng cô cũng không có, tôi sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào cho cô cả!"
Tô Noãn cắn răng: "Đồ mập thấy tiền sáng mắt… tại sao đồng vàng của tôi lại mất anh nói lại cho tôi nghe thử xem?"
Không đợi 38 mở miệng, cô bỗng chốc trở nên dịu dàng: "Bỏ đi, ai bảo anh là 38 ngoan của tôi làm gì, tôi không so đo với anh, anh giúp tôi ra tay, số đồng vàng sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ đưa cho anh hết, thế nào, coi như ghi nợ…"
Không cho 38 có cơ hội từ chối, cô lần thứ hai đánh ra lá bài tình cảm: "Anh nghĩ lại đi, anh giúp tôi, kéo gần tình cảm của bọn tôi, sau đó đồng vàng sẽ rơi vào túi anh, anh hoàn toàn không có tổn thất nào, còn không làm gì cũng nhận được một lần ghi nợ của tôi, vụ mua bán này trăm phần trăm có lời đấy 38 à, bộ anh định không làm hay sao?" 38 đã bị cô xoay vòng vòng đến sắp ngất, một lúc lâu sau mới do dự hỏi: "Cô muốn dùng pháp thuật để làm gì?"
Tô Noãn ngạc nhiên, nhận ra 38 đã bị hấp dẫn, vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi muốn cho mọi người trên thế giới này đều biết đến sự tồn tại của zombie biến dị, để bọn họ nhìn thấy zombie biến dị mạnh tới cỡ nào, sau đó có sự chuẩn bị trước!"
Chuẩn bị sớm một chút thì sẽ có nhiều cơ hội hơn, lỡ như… lỡ như cô không thể công lược La Tẫn thành công, không thể kết thúc mạt thế, vậy thì ít nhất cũng phải tranh thủ thời gian và cơ hội cho những người ở nơi này!
Nghe thấy lời cô nói, 38 cũng giật mình, sau đó theo phản xạ mở miệng: "Không phải cô đang dùng “hình thức nhiệm vụ” à, sao lại…"
Lời của 38 đột nhiên im bặt, như thể nhận ra bản thân đã nói sai cái gì, nhưng Tô Noãn dưới sự nhắc nhở của nó cũng lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Trước kia, khi đang bật “hình thức nhiệm vụ”, cô luôn sẽ lấy nhiệm vụ làm mục tiêu quan trọng hàng đầu, mấy chuyện còn lại đều bỏ qua một bên, nhưng tại sao giờ cô lại có suy nghĩ dù không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng muốn trợ giúp những người ở đây chứ?
“Hình thức nhiệm vụ” xảy ra vấn đề?
Không đợi cô lên tiếng, 38 đã vội chuyển đề tài, đồng ý lời thỉnh cầu trước đó của cô.
"Tôi có thể giúp cô, nhưng cô nên nhớ kỹ, một khi cô sử dụng pháp thuật thì chỉ có một con đường sống, mặc dù cô không chết nhưng chắc chắn phải nếm chút đau khổ…"
Tô Noãn hơi giật mình, ngay sau đó lập tức gật đầu.
38 tham tiền lại sẵn sàng cho cô thiếu nợ, đúng là không dễ mà.
"Cô chuẩn bị kỹ đi, cô muốn làm thì làm ngay lúc này là tốt nhất, bây giờ đang là buổi tối, chúng ta có thể thừa dịp khi đa số người đều đang ngủ để làm, thế thì lượng pháp thuật mà cô yêu cầu cũng ít hơn, cơ hội sống sót cũng có thể cao hơn.” Tô Noãn liên tục gật đầu, lập tức đi vòng ra phía sau cái cây, cô ngồi khoanh chân, nhắm mắt nhập thần, chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy bản thân dường như quay trở về thời điểm tu luyện cùng với Bạch Ấn… Thuần thục vận chuyển linh khí đã yên lặng lâu ngày trong cơ thể, tựa như cây khô gặp mùa xuân…
Trời đã khuya, đa số người đều chìm vào giấc mộng, mà buổi tối hôm nay, bọn họ ai cũng mơ thấy một giấc mơ… Trong mơ, bọn họ đứng bên rìa một quốc lộ, trước mặt là cảnh tượng mấy chục con zombie khổng lồ đang đánh nhau với hai người.
Không thấy rõ lắm dáng vẻ của hai người đó, nhưng thứ bọn họ thấy được rõ ràng là những con zombie khổng lồ kia mạnh mẽ tới cỡ nào, nếu nói đao thương bất nhập cũng không ngoa… sau đó bất chợt bừng tỉnh.
Người tỉnh dậy từ trong ác mộng ban đầu cũng không nhận ra có vấn đề gì, chỉ nghĩ bản thân gặp ác mộng mà thôi, nhưng ngay sau đó bọn họ nhận ra người bên cạnh cũng đồng thời bừng tỉnh giống mình, trong lúc hai mặt nhìn nhau, bọn họ trăm miệng một lời mà nói: "Tôi vừa mơ thấy…" Trong doanh trại, cô bé Tiểu Nhã bỗng sực tỉnh từ trong mơ, lồm cồm ngồi dậy gọi một tiếng "anh ơi", Trần Chiêu ngồi ngoài lều trại nhắm mắt dưỡng thần gần như mở mắt cùng một lúc với em, đứng dậy lập tức chui vào trong lều, cả người Tiểu Nhã run rẩy nhìn anh trai của mình: "Anh ơi, em, em mới vừa mơ thấy…"
Cùng lúc này, bọn họ nghe thấy khắp nơi trong doanh trại truyền tới tiếng khóc của trẻ con, tiếng hét kinh hãi và tiếng quát con nhỏ của người lớn, một lát sau toàn bộ doanh trại đều thức dậy.
"Chị Tô Noãn đâu?" Tiểu Nhã đột nhiên lấy lại tinh thần, ngay sau đó vội vàng ra khỏi lều trại chuẩn bị đi tìm Tô Noãn, nhưng đúng lúc này, em bỗng nhiên nhìn thấy đỉnh đầu sáng ngời.
Tất cả mọi người đều bị luồng ánh sáng đến bất chợt đó làm cho ngẩng đầu lên theo phản xạ, sau đó nhìn thấy một tia chớp xé rách bầu trời đêm, như thể lướt ngang qua trước mặt họ… ầm ầm đánh xuống rừng cây bên cạnh. Một tiếng sấm rền vang lên, đất trời rung chuyển… sau đó bọn họ nhìn thấy rừng cây bị sét đánh bắt đầu bắt lửa, không đợi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm kịp hồi thần, trên trời lại có thêm vài tia chớp, rồi sau đó mưa to tầm tã kéo tới…