Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 93: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 38 Sửa Chương



Hôn lễ đã định trước của Bạch Ấn rất nhanh đã đến. Trong hàng trăm năm qua trên núi Lăng Tiêu chưa từng trải qua hôn lễ nào cao quý, long trọng như vậy.

Mặc dù trước đó cũng có người thành hôn, nhưng đó đều là những đệ tử bình thường của núi Lăng Tiêu.

Người mà tu luyện đến một cảnh giới nhất định, trong lòng chỉ còn một ý niệm duy nhất là phi thăng thành thần tiên, mấy ai lưu luyến hồng trần đâu. Chưa kể, bây giờ người muốn thành hôn còn là tôn thượng của núi Lăng Tiêu, người được phong là bán thần, đạo tôn nhân gian - Bạch Ấn.

Thân phận của Bạch Ấn bày ra đó, núi Lăng Tiêu ngoài việc gióng trống khua chiêng giăng đèn kết hoa, còn phát thiệp mời rộng rãi khắp nơi, mời tất cả người tu hành trong thiên hạ đến tham gia hôn lễ của Bạch Ấn.

Một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, tất cả mọi người trong giới tu hành vẫn chưa hoàn hồn từ việc Bạch Ấn càn quét hẻm núi yêu, sau đó lại tiến công đánh với ma giới đã bị tin Bạch Ấn sắp thành hôn làm cho kinh ngạc tới người ngã ngựa đổ.
Mọi người đều xì xào bàn tán… có thể đây là phong cách của một thiên tài vô song chăng?

Nhưng làm bậy thế này, thật sự còn ngông cuồng hơn đại đa số ma tu. Điều này vốn không hề giống như chuyện mà Bạch Ấn, người trông có vẻ lạnh lùng không giống người sống có thể làm ra!

Vậy nên trước hôn lễ ba ngày, người giới tu hành nhận được lời mời đã vội vã đến núi Lăng Tiêu, muốn tận mắt chứng kiến hành vi sa đọa, phong cách khác thường của vị bán thần này.

Và ngày này cuối cùng cũng đã đến.

Khắp núi Lăng Tiêu đều giăng đèn kết hoa, các đệ tử ở phía dưới không rõ nguyên do. Bọn họ cảm thấy việc đạo tôn bỏ ba nghìn năm đạo hạnh để thành thân thật sự là một chuyện khó có thể tưởng tượng được. Nhưng các phong chủ khác của núi Lăng Tiêu, thậm chí còn ra tay làm mọi việc, thu xếp giúp đạo tôn, các đệ tử dưới trướng cũng chẳng dám nói gì.
Tô Noãn khoác lên mình bộ váy cưới màu đỏ, sau khi được hai nữ đệ tử trang điểm xong cuối cùng nàng cũng rời khỏi Bất Vong phong. Dưới sự hộ tống của hai đội đệ tử, từ từ bước vào điện Vân Tiêu, nơi tổ chức hôn lễ.

Sảnh lớn ở phía trước nội điện tràn ngập không khí vui mừng, đầu bên kia của thảm đỏ, một nam tử mặc hồng y, mặt tựa như ngọc, miệng ngậm nụ cười mỉm chăm chú nhìn nàng, một Bạch Ấn yên bình và điềm đạm.

Nếu lúc này có người nói chàng nhập ma, chắc chắn không ai tin.

Dáng vẻ của chàng giống như một vị thần tiên vì hai chữ "tình yêu" mà lạc bước xuống phàm trần, khí chất xuất trần, nhưng cũng thâm tình không thôi.

Vừa bước vào trong điện, nàng thấy Chu Tuyết Kiến đã đứng đó, với thân phận sư tỷ, đỡ nàng bước đi trên thảm đỏ… Tô Noãn hơi nhướng mày, ngay sau đó, Chu Tuyết Kiến bỗng nắm chặt tay nàng.
“Người đã nhập ma.”

Giọng của Chu Tuyết Kiến rất nhỏ, Tô Noãn không nói gì, chỉ nhìn nàng ta.

“Ngươi cũng đã nhìn thấy người ra sao khi bị tâm ma khống chế..."

Tô Noãn biết, nàng ta đang nói về chuyện trước đây Bạch Ấn ép buộc nàng.

Ngẩng đầu lên, Bạch Ấn đang đứng ở hàng đầu tiên, mặt nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, đang nhìn nàng từng bước tiến lại gần.

Bên tai văng vẳng giọng nói của Chu Tuyết Kiến: “Đó mới là nhẹ thôi, tu vi ban đầu của sư tôn quá mạnh, tâm ma cũng vô cùng khủng khϊếp, trước mắt chỉ tạm thời bị người áp chế, nhưng ngươi biết đó, hiện tại sư tôn đang tự ý hành sự, càng bị thương thân thì căn cơ càng yếu, linh khí trong cơ thể rất khó phục hồi, còn tâm ma thì vẫn lớn mạnh như cũ...”

Chu Tuyết Kiến siết chặt tay nàng: “Một khi người mất đi phương hướng, bây giờ, những người ngươi nhìn thấy trước mắt, đều có thể biến thành vong hồn chết dưới kiếm của người… Đến lúc đó, sẽ là thảm họa của bá tánh trong thiên hạ, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản được!”
Ngữ khí của Chu Tuyết Kiến đầy sự châm biếm: “Tính mạng của bá tánh trong thiên hạ, ngươi cứu hay không cứu đây?”

Tô Noãn rũ mắt, nhỏ giọng đáp: “Ta thân bất do kỷ không thể làm gì khác được, làm sao có thể ngăn cản chứ.”

Ánh mắt Chu Tuyết Kiến lập tức sáng lên.

Chỉ cần con hồ ly này thực sự bị ép buộc, thì toàn bộ đều dễ xử lý rồi… đêm động phòng hoa chúc, chắc chắn là lúc Bạch Ấn ít cảnh giác nhất, cũng là lúc dễ dàng ra tay nhất.

Hơn nữa, nếu có xảy ra sự sai sót, nhiều nhất cũng chỉ có con hồ ly này là người duy nhất, không liên lụy tới thanh danh của những vị trưởng lão khác. Mà với tâm ý của Bạch Ấn với con hồ ly này, chàng cũng sẽ không ra tay với Tô Noãn… thành công thì tốt, không thành, thì lại tìm một cơ hội khác.

Nàng ta nhét viên linh đan vào tay tiểu hồ ly: “Bỏ nó vào trong rượu để sư tôn uống, ngươi không cần làm bất cứ điều gì nữa.”
Nói xong, nàng ta vẫn thấy không yên tâm, ngẩng đầu nhìn Bạch Ấn biểu tình nhu hoà: “Ta biết người là sư tôn của chúng ta, có ân huệ với chúng ta, nhưng, vì cơ nghiệp trăm nghìn năm của núi Lăng Tiêu, vì giới tu hành trong thiên hạ… chúng ta chỉ có thể đưa ra lựa chọn.”

Tô Noãn nắm chặt viên linh đan trong tay, ngẩng đầu, Bạch Ấn đang đứng trước mặt nhìn nàng, chầm chậm đưa tay về phía nàng: “Noãn Noãn, đến đây với ta.”

Tô Noãn quay đầu nhìn về phía Chu Tuyết Kiến khẽ mỉm cười gật đầu, Chu Tuyết Kiến như nhận được câu trả lời, nhanh chóng hành lễ với Bạch Ấn rồi cúi đầu lui xuống.

Buổi lễ long trọng bắt đầu, bên dưới, mọi người đều chăm chú dõi theo.

Một nhóm khách không rõ nội tình, xem náo nhiệt chỉ biết cười haha, chỉ có chư vị trưởng lão của núi Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ dịu dàng và hạnh phúc của Bạch Ấn thì lắc đầu thở dài.
Tu vi càng mạnh, tâm ma càng khủng khϊếp, hôm nay tu vi của Bạch Ấn đã gần như kiệt quệ, nhưng tâm ma thì lại mạnh mẽ hơn trước. Trông chàng như thể rất bình tĩnh, nhưng một khi chàng không áp chế nổi tâm ma nữa thì sẽ bị nó khống chế… Tới lúc ấy, nhất định sẽ là một kiếp nạn lớn giáng xuống giới tu hành, thậm chí là cả thế gian.

Vì vậy, bọn họ chỉ có một con đường duy nhất, đó là tiêu diệt Bạch Ấn!