Mấy người Hư Thần Tử và Kiếm Tiên chỉ biết lắc đầu thở dài… Tuy Bạch Ấn lạnh lùng, nhưng tâm địa không xấu, bọn họ tận mắt nhìn chàng từng bước một có được vị trí như ngày hôm nay, nhưng lại tận mắt chứng kiến, thậm chí tự tay đẩy chàng vào chỗ chết...
Mọi người đều bị đôi phu thê đứng phía trên hút hồn, thế nên không có ai phát hiện trong đám người có một người tướng mạo bình thường, nhìn tân nương từ không chớp mắt, giống như chỉ trực tới cướp dâu bỏ trốn.
Sau khi cử hành xong hôn lễ, Tô Noãn được đưa trở về phòng tân hôn, vẫn là động băng trước đây của nàng, nhưng đã được trang hoàng đẹp hơn trước, màn hồng sa lụa, hoan hỉ ấm áp.
Ánh mắt Bạch Ấn đầy âu yếm dìu thê tử ngồi lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng được tôn lên bởi hồng y bắt mắt, chàng dường như không nỡ rời xa nửa bước. Cuối cùng nàng cũng thuộc về chàng, thật sự thuộc về chàng, là thê tử của chàng rồi.
Mang tai xuất hiện màu ửng đỏ, Bạch Ấn cúi người hôn lên má của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng nói: “Đợi ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Khách bên ngoài vẫn phải ra gặp một lần, dù gì đây cũng là hôn lễ của hai người bọn họ, mỗi một bước chàng đều muốn nghiêm túc thực hiện.
Nhìn thấy tiểu hồ ly nhìn chàng mỉm cười gật đầu, Bạch Ấn mới quay người rời đi.
Đợi đến khi hơi thở của Bạch Ấn hoàn toàn biến mất, Tô Noãn mới từ từ đứng dậy.
Trước mặt là một bàn tiệc đơn giản nhưng được trang trí rất khéo léo, nàng nhìn vào ly rượu trên bàn, hồi lâu… mới đưa tay thả viên diệt linh đan vào trong ly.
Không màu không mùi, hòa tan trong nước.
Nàng lặng lẽ bước đến cửa động, nhìn ra bên ngoài. Bất Vong phong vẫn quạnh quẽ, yên tĩnh như trước đây, mây mờ ẩn hiện, lưa thưa vài cơn gió, đồng cỏ hoa dại nơi xa, còn có phía sau núi đá nhô ra một nhánh mận già… thanh nhã, cô quạnh.
Ngay sau đó, trong động bỗng xuất hiện một bóng hình.
Vẫn là áo cẩm bào đỏ sẫm mang theo tà khí, Cơ Vô Danh với nét mặt u tối ảm đạm, nhìn tiểu hồ ly mặc váy cưới trước mặt, môi hắn mấp máy, hồi lâu, mới nói ra thành lời.
“Nếu như ta nói, ta có liều cái mạng này cũng muốn đưa nàng đi, nàng… có nguyện ý đi cùng ta không?”
Tiểu hồ ly nhìn hắn, mỉm cười, đôi mắt trong veo, sau đó, nhè nhẹ lắc đầu.
Ngay cả khi đã sớm biết rõ đáp án, nhưng lòng hắn vẫn không khỏi đau nhói, hắn thất thần tiến về phía trước, nhìn nàng, từ tốn hỏi: “Ta đã từng có cơ hội, phải không?”
Dứt lời, hắn vội vã nói thêm: “Đừng gạt ta.” Hắn đã từng nói dối nàng nhiều lần, nên không kìm được khẩn cầu, van xin nàng đừng lừa hắn.
Hắn trông thấy tiểu hồ ly khẽ gật đầu: “Một Cơ Vô Danh không muốn ta đau lòng, đưa ta đi ngắm biển sao trời… đã từng làm ta rung động.”
Trong lòng Tô Noãn thấy hơi tội lỗi, suy cho cùng, đây rõ ràng là nói dối trắng trợn, trêu đùa tình cảm của người khác.
Trái tim của Cơ Vô Danh đập mạnh, hắn không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Không biết hắn đã từng đùa bỡn tình cảm của bao nhiêu nữ tử, vì vậy khi bản thân thật sự rung động, lại không thể phân biệt, đợi đến khi vụt mất thì đã chẳng thể xoay chuyển được nữa.
Hiện giờ nghĩ tới mới thấy thật nực cười, tu tiên gì chứ, ma đạo gì chứ, giáo chủ Ma giáo gì chứ, những thứ này đối với hắn mà nói, chẳng có ý nghĩa gì. Biết rõ bản thân nên rời đi, nhưng nhìn người nữ nhi đứng trước mặt, hắn lại không thể cất được nửa bước, chỉ muốn thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này, như thể làm vậy là có thể lừa gạt chính mình, mọi thứ vẫn có thể vãn hồi.
Cảm nhận được hơi thở của Bạch Ấn đang đến gần, Tô Noãn nhìn Cơ Vô Danh vội vàng nói: “Ngươi đi đi, chàng trở lại rồi.”
Cơ Vô Danh vẫn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy cô nương trước mặt nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: “Đây là đêm động phòng hoa chúc của ta.”
Chỉ một câu nói, nhưng khiến Cơ Vô Danh tức khắc rơi lệ, ngay sau đó, hắn quay người rời đi.
Hắn đến đây, với nàng mà nói… là làm phiền, mọi chuyện chung quy đã không thể cứu vãn.
“Hệ thống nhắc nhở, giá trị hảo cảm của Cơ Vô Danh: 100.”
Tô Noãn không kìm được tiếng thở dài. Lẽ nào đối với đa số nam nhân mà nói, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất hay sao!
Bạch Ấn vừa bước vào thì đột nhiên cau mày, khi ánh mắt đặt lên người cô nương mặc váy đỏ mới dần khôi phục dịu dàng.
“Sao lại đứng ở đây?” Chàng bước vào, dịu dàng ôm nàng vào lòng.
Chàng thấy tiểu hồ ly trong lòng ngẩng đầu tinh tế nhìn chàng, hai mắt cười cong cong: “Sư tôn… người thật đẹp.”
Bạch Ấn giật mình, sau đó rũ mắt nói: “Vẫn gọi ta là sư tôn sao?”
Tiểu hồ ly thè lưỡi giảo hoạt, rồi ngượng ngùng đổi giọng gọi một tiếng: “... Phu quân.”
Trước giờ Bạch Ấn không hề biết rằng chỉ hai chữ đơn giản như vậy lại có thể khiến chàng xúc động rơi nước mắt, bởi vì, hai chữ này đại diện cho một tầng ý nghĩa khác biệt.
Đại diện cho, từ nay về sau, chàng và nàng không còn là người xa lạ nữa, không còn là đôi bên bèo nước gặp nhau, cũng chẳng phải là sư tôn nữa, mà là người thân cận nhất trong sinh mệnh của nàng, là người nam tử quan trọng nhất của nàng. Chàng đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt, dùng cằm dưới nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu nàng, thở dài rồi nói: “Noãn Noãn, gọi một tiếng nữa đi.”
“Phu quân...” Chàng nghe thấy giọng nói đầy sức sống của tiểu hồ ly: “Chúng ta nên uống rượu hợp cẩn rồi...”