Trải qua chuyện kia, Mộc Trạch Tê cẩn thận hơn rất nhiều, không vì chút chuyện mà làm khó Lâm Thi Vũ nữa.
Cũng không ai đề cập đến chuyện đó nữa. Giống như tất cả những chuyện thứ đó thật sự chỉ là xích mích nhỏ do Mộc Trạch Tê không nghe rõ.
Điều này khiến Mộc Trạch Tê ở trước mặt Nghiêm Kỷ càng thêm xấu hổ, rất khó thẳng lưng đi.
Giữa giờ học thể dục hôm nay.
Trong phòng học không có người, Nghiêm Kỷ đang ngồi ngay ngắn trên bàn, trong tay cầm điện thoại di động xem bộ phim hành động cấp bốn mới nhất mà anh mới tìm được.
Nữ diễn viên đang cắn một mảnh vải, chân tay từ từ bị trói bằng một sợi dây bông đỏ tươi. Nghiêm Kỷ chuyên chú nhìn cách thắt nút thắt dây trói, rồi ghi nhớ cách trói vào trong đầu.
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói mềm mại, kèm theo mùi sữa hạnh nhân ngọt ngào quen thuộc: “Nghiêm Kỷ, cậu đang xem cái gì vậy?”
Nghiêm Kỷ nhanh chóng úp điện thoại xuống, phát ra một tiếng xoạch lớn.
Đột nhiên quay đầu lại, đôi môi hồng nhuận ẩm ướt Mộc Trạch Tê xẹt qua tai anh, sau đó đụng vào trong mắt long lanh của Mộc Trạch Tê, hai người đột nhiên đối mặt nhìn nhau.
Mộc Trạch Tê ngẩn ra, hàng mi dài run lên, lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, cuống quýt giải thích: “Thật ngại quá! Tôi không có nhìn trộm màn hình điện thoại của cậu! Tôi chỉ nhìn cậu thôi!”
Suy nghĩ trong lòng thốt ra, mặt Mộc Trạch Tê lập tức đỏ ửng, không cách nào giải thích rõ ràng: “A, không phải, cái kia tôi... Tôi thật sự không nhìn thấy…”
Cô vừa nói vừa kịch liệt xua tay, cơ thể cô lắc lư, khuôn ngực đầy đặn cũng nhờ đó mà nhún nhảy theo.
Khi xem phim khiêu dâm, đàn ông nào mà không cứng.
Nghiêm Kỷ là một người đàn ông có sinh lí bình thường, ánh mắt vô thức nhìn theo hai khối trắng lắc lư kia. Anh duỗi chân che chắn vật đang dần thức dậy.
Thật giống như lúc đói khát không chịu nổi thì có miếng bánh ngọt trắng nõn được mang lên.
Nghiêm Kỷ cảm thấy khoang miệng khô khốc, thu ánh mắt lại: “Tôi không sao. Chỉ là đột nhiên bị dọa mà thôi. Tôi biết cậu không nhìn thấy.”
Chỉ một câu nói mà mặt cô đã đỏ thành như vậy, nếu cô nhìn thấy có lẽ sẽ chín ngay tại chỗ.
Nghiêm Kỷ nở nụ cười không dễ phát hiện, đang nhìn tôi sao...
Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ thật sự không so đo, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn không rời khỏi chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cũng nghi hoặc ngước mắt nhìn cô, phát hiện hình như cô có chuyện muốn nói.
Mộc Trạch Tê do dự mấy lần nhưng vẫn thốt ra câu nào.
Cô trở lại lớp thể dục để giúp giáo viên hóa học sao chép đáp án, đúng vậy, cán bộ môn bây giờ do Mộc Trạch Tê đảm nhiệm.
Trải qua chuyện lần trước, Nghiêm Kỷ đi đưa bài hóa học, giáo viên dạy hóa đã trao đổi hài hòa với Lâm Thi Vũ, sau đó đổi cô ấy thành lớp trưởng.
Bây giờ Mộc Trạch Tê thường xuyên phải leo lên tầng 10 để nhận và trả thiết bị.
Cũng không biết có phải là chủ ý của Nghiêm Kỷ hay không, Mộc Trạch Tê không thể hỏi, cũng không dám hỏi anh.
Mộc Trạch Tê tự lặng lẽ mang ghế lên, sao chép đáp án của 5 bài thi hóa học. Để viết chữ đẹp nên Mộc Trạch Tê viết rất chậm.
Gió thổi tung rèm cửa, ánh nắng cuối cùng xuyên qua khe hở rơi vào trong phòng.
Nghiêm Kỷ có thể nhìn thấy mái tóc dài xoăn xõa trên lưng của Mộc Trạch Tê, từ lưng đến chân là một đường mảnh mai.
Cô hiếm khi mặc đồng phục học sinh, luôn mặc đủ loại váy nhỏ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng có cổ, váy giữa đùi lộ ra hai chân dài thẳng trắng nõn nà mang theo cảm giác dục vọng gợi cảm.
Nghiêm Kỷ nhìn vài lần rồi nhắm mắt lại, không nhìn cũng không suy nghĩ lung tung nữa.
Tối qua anh chơi game cả một đêm, bây giờ thuận tiện cho đầu óc nghỉ ngơi một chút.
Mộc Trạch Tê viết gần xong, mới dám đổi phấn viết và len lén quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ. Nhìn anh nhắm chặt hai mắt, hình như đã ngủ thiếp đi.
Mộc Trạch Tê nhìn theo mái tóc bị gió thổi động của thiếu niên, vụng trộm liếc mắt ngắm khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của thiếu niên, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục viết.