Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 7



Một tuần sau khi khai giảng lớp 11, trong lớp có một học sinh chuyển trường chuyển tới.

"Xin chào tất cả mọi người, mình tên là Lâm Thi Vũ, đến từ thôn X núi Hồng Hà. Xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Mộc Trạch Tê ngước mắt lên nhìn học sinh chuyển trường mặc một bộ quần áo thô sơ rẻ tiền đứng ở trên bục giảng,.

Nữ sinh gầy yếu mà khô héo, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hóp lại, có chút xanh xao, giống như cỏ cây khô héo ven đường.

Nhưng một đôi mắt lại sáng ngời và tràn đầy sức sống.

Các bạn học phía dưới bàn tán sôi nổi: “Núi Hồng Hà không phải nổi tiếng là vùng núi nghèo sao?”

Lâm Thi Vũ nghe được, không xấu hổ chút nào, mà còn lớn tiếng thừa nhận: “Đúng vậy. Đó là vùng núi nghèo khó, nhưng là một vùng núi nghèo đang phát triển, trong tương lai chúng tôi sẽ thoát nghèo.”

Nghiêm Kỷ nhìn Lâm Thi Vũ, cơ thể anh đột nhiên rùng mình. Nó giống như một cảm giác hoàn toàn mới.

Mộc Trạch Tê đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ chưa bao giờ đối xử với bất kỳ cô gái nào như vậy.

Chẳng lẽ Nghiêm Kỷ thích như vậy sao...?

Chuyện phía sau bắt đầu giống như những gì Mộc Trạch Tê lo lắng.



Đi ra khỏi ngôi làng thôn núi, ngay cả máy bán hàng tự động trong khuôn viên trường Lâm Thi Vũ cũng không dùng, thường xuyên bị người khác chế nhạo.

Thứ nhất, cô ấy là con gái riêng của nhà họ Lâm, một nhà giàu mới nổi với công ty Kiến Trúc Lâm Thị là nỗi sỉ nhục trong giới nhà giàu thành phố Z.

Thứ hai, cô ấy luôn lạc lõng ở trường cấp 3 Hoa Thịnh.

Lâm Thi Vũ không mặc đồ hiệu, thẻ ăn của cô ấy thường xuyên không có tiền, cô ấy muốn sống trong ký túc xá của trường, không có xe sang đưa đón giống mọi người nên chỉ có thể đi tàu điện ngầm đi học, thậm chí cô ấy còn muốn ra ngoài làm thêm.

Mộc Trạch Tê cảm thấy lo lắng cho cô ấy khi bị mọi người cười nhạo như vậy.

Cô không cảm thấy mất mặt khi đi tàu điện ngầm, cũng không cảm thấy mất mặt khi đi làm thêm.

Nhưng Lâm Thi Vũ là con gái của một gia đình giàu có, mỗi ngày cô ấy đều sống như vậy thì sẽ luôn bị người khác đánh giá.

Nếu so với Mộc Trạch Tê có gia cảnh bình thường nhưng lại luôn phồng má giả làm người giàu ngồi trên xe sang đi học không phải càng khiến người ta khinh thường hơn sao?

Mặc dù Mộc Trạch Tê không cười nhạo Lâm Thi Vũ, nhưng cô cũng là người phải cam chịu loại bạo lực này.

Con gái riêng không được chào đón, trẻ em nghèo ở vùng núi, tính cách mạnh mẽ, dám cãi nhau với các bạn cùng lớp chế giễu mình.



Một bông hồng có gai?

Lâm Thi Vũ lại nhận được toàn bộ sự ấm áp và ủng hộ của Nghiêm Kỷ.

Đồ mà cô ấy không biết dùng, Nghiêm Kỷ sẽ dạy cô ấy cách sử dụng.

Lâm Thi Vũ rất thẳng thắn thừa nhận mình đến từ vùng núi lạc hậu, có rất nhiều thứ cô ấy không biết cho nên cô ấy cố gắng học hỏi.

Cô ấy bị người ta cười nhạo, không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp, Nghiêm Kỷ lại vì cô ấy mà dành cho cô ấy chức vụ cán bộ lớp, để cô ấy và các bạn trong lớp có một kênh giao tiếp.

Sự tận tâm và trách nhiệm của Lâm Thi Vũ, đương nhiên sẽ giành được sự ưu ái của một số bạn học không nhìn thân phận. Cô ấy cũng có một người bạn tốt tên là Mã Văn Lệ.

Nền giáo dục ban đầu của Lâm Thi Vũ ở thôn núi và giáo dục hiện đại ở thành phố Z không giống nhau, thành tích ở đây của cô có thể nói là nát bét, Nghiêm Kỷ đích thân dạy kèm cho cô ấy.

Lâm Thi Vũ liều mạng thức khuya dậy sớm học bài.

Mộc Trạch Tê cảm thấy Lâm Thi Vũ giống như bông hoa cúc nhỏ bị tát trong mưa, trông có vẻ thấp kém nhưng rất quyết tâm và chịu khó.

Sự thản nhiên của cô ấy khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy khó chịu.

Tất cả hành động của Nghiêm Kỷ đối với cô ấy vượt qua dụng tâm thường ngày giúp đỡ các bạn học khác của anh. Hơn nữa, cô có cảm giác Nghiêm Kỷ mang theo một loại yêu thích mà đối xử với Lâm Thi Vũ.