Mộc Trạch Tê mới biết được, Nghiêm Kỷ anh không phải xa cách, cũng chẳng phải xa lạ, chỉ vì người anh muốn đến gần không phải là cô.
Từ lúc bắt đầu lo lắng, cho đến sau này khi Nghiêm Kỷ đã trở nên thân thiết với Lâm Thi Vũ khiến cho Mộc Trạch Tê sinh ra một cảm giác ghen tị với Lâm Thi Vũ, mang theo sự chua xót, địch ý và chán ghét không rõ xuất hiện từ đâu.
Mà tính tình quật cường của Lâm Thi Vũ luôn phát sinh mâu thuẫn với rất nhiều người. Mộc Trạch Tê cũng là một trong số đó.
Mộc Trạch Tê có thái độ thù địch với Lâm Thi Vũ đương nhiên Lâm Thi Vũ cũng nhận ra điều đó.
Mộc Trạch Tê luôn làm khó Lâm Thi Vũ trong mọi vấn đề, sẽ theo thói quen mà châm chọc cô ấy, khi người khác và Lâm Thi Vũ xảy ra mâu thuẫn thì cô sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc dù cô cũng không xung đột chính diện với người ta, chỉ bí mật ở sau lưng, đôi khi còn có trả đũa, thế nhưng cô luôn tỏ ra mình vô tội nhất.
Những người như vậy thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu và phiền phức.
Lâm Thi Vũ dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng bị chọc cho nóng nảy.
Vừa rồi Lâm Thi Vũ mệt mỏi đổ mồ hôi, trông vô cùng chật vật, trực tiếp tìm Mộc Trạch Tê tính sổ.
Chất vấn cô tại sao lại truyền tin sai, thầy hóa học bảo Mộc Trạch Tê chuyển lời cho Lâm Thi Vũ đi lấy thiết bị thí nghiệm hóa học chứ không phải thiết bị thí nghiệm vật lý.
Lâm Thi Vũ đi được nửa đường thì gặp giáo viên dạy hóa, leo trở lại lên tầng 10 liền phát hiện thiết bị thí nghiệm hóa học đã bị lớp khác lấy đi.
Điều này có nghĩa là lớp thí nghiệm hóa học sẽ bị mất thêm một tiết nữa, giáo viên dạy hóa có chút lo lắng, quở trách Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ vì lấy thiết bị thí nghiệm hóa học ở lớp khác mà còn phải chạy sang một tòa nhà giảng dạy khác để đưa.
Thời gian rất gấp gáp, cô ấy bị vấp lên từ trên tầng xuống dưới.
Mộc Trạch Tê tỏ ra rất kinh ngạc, kiên trì bảo bản thân nghe lầm: “Chắc là do tôi không nghe rõ lời thầy nói nên mới truyền sai.”
Lâm Thi Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp hét lên: “Cậu rõ ràng đã nghe rất rõ!”
Mộc Trạch Tê chớp chớp mắt, tỏ ra rất ngây thơ, vô tội nói: “Tôi thực sự không nghe rõ, đây là lỗi của tôi. Sau đó tôi muốn tìm cậu để nói lại, nhưng cậu không mang theo điện thoại mà đã đi được một lúc rồi. Tôi tưởng cậu là cán bộ môn hóa, cậu phải biết rõ tiến độ của lớp hóa chứ.”
Lâm Thi Vũ cảm thấy tức giận cũng rất ủy khuất, nhưng mọi chuyện cô đều nín nhịn ở trong lòng mà không nói ra.
Mã Văn Lệ chạy tới an ủi Lâm Thi Vũ, trừng mắt nhìn Mộc Trạch Tê: “Vậy nếu cậu đã biết sai rồi thì sao không đi tìm Thi Vũ!”
Mộc Trạch Tê càng ngạc nhiên hơn: “Bạn học Lâm Thi Vũ là vì có việc phải đi ra ngoài, tôi lại không phải. Đến lúc đó nhà trường kiểm tra, tôi không có ở đây thì lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm. Vì hạnh kiểm lớp học nên tôi mới chịu đựng không đi.”
Mã Văn Lệ cũng bị nghẹn trong ngực.
Liên quan đến vấn đề danh dự của lớp, mặc dù náo loạn đến chỗ Vương Khiết, bà ta chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Mộc Trạch Tê.
Lâm Thi Vũ phẫn nộ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ nghỉ trưa mà Mộc Trạch Tê mới đến nói cho mình biết.
Cô đang nhắm vào mình nhưng mỗi một bước của cô đều hoàn mỹ không chút sơ hở, khiến người ta rất khó bắt lỗi.
Cuộc tranh cãi giữa hai người đã thu hút sự chú ý của các bạn học cùng lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bọn họ.
Còn có người nói vẫn phải tìm cách giải quyết, ngày mai là thi tuần rồi. Nếu không tìm ra thì bài thi ngày mai của mọi người sẽ rất tệ.
Có người sốt ruột vì thành tích, cũng không khỏi oán giận Lâm Thi Vũ làm cán bộ môn mà không nhớ tiến độ nhớ chương trình giảng dạy.
Mộc Trạch Tê vội vàng giúp giải thích: “Mọi người đừng trách bạn học Lâm Thi Vũ, Nghiêm Kỷ vì cô ấy mà dạy kèm cho kịp tiến độ, chắc có lẽ vì quá nhiều và quá mệt nên nhất thời cũng không thể nhớ được.”