Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 53



Chương 53: Mở mắt ra, nhìn xem ai đang thao em

Edit: Tiểu Y Y

Kiều Vũ cùng Bạch Thiến Thiến ở chung được mấy ngày, thì mẹ Mẹ Bạch với Lâm thị trưởng đã trở lại.

Mấy ngày này, mỗi buổi tối Kiều Vũ đều lẻn vào phòng cô, bôi thuốc mỡ vào trong tiểu huyệt, ban ngày lại biểu hiện như quân tử lễ phép, không có bất kì hành động vượt giới hạn nào.

Có lẽ là Kiều Vũ ngụy trang quá giỏi, Bạch Thiến Thiến cũng chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thân thể của mình hình như càng ngày càng mẫn cảm, loại cảm giác này khó có thể mở miệng nói, mỗi ngày cô đều phải vất vả áp xuống xao động.

Lâm thị trưởng thấy Lâm Nhã lâu không xuất hiện, thở dài trong lòng, gọi một cuộc điện thoại kêu Lâm Nhã trở về, lại để người hầu trong nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú.

Bữa cơm lần này mục đích chính là giúp hòa hoãn quan hệ giữa mẹ con Bạch Thiến Thiến với Lâm Nhã.

Kiều Vũ cũng được mẹ Bạch giữ lại, cùng nhau dùng cơm.

Trong bữa cơm, Lâm Nhã thay đổi thái độ lạnh nhạt bình thường, đột nhiên chủ động xin lỗi Lâm thị trưởng với mẹ Bạch, nói cô ta không nên tỏ vẻ xa lạ vơi bọn họ.

Lâm thị trưởng nghe thấy vậy thì cực kì vui mừng, thầm nghĩ con gái rốt cuộc đã thông suốt.

Thần sắc mẹ Bạch có chút mất tự nhiên, dù sao Lâm Nhã đã làm mấy chuyện quá đáng với con gái bảo bối của bà như vậy, bà thật sự không tha thứ nổi.

Nhưng Lâm thị trưởng không biết, bà cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Duy chỉ có Thiến Thiến, Lâm Nhã vẫn không thế nào nói chuyện với cô.

Bạch Thiến Thiến cũng không giận, đáy mắt vẫn luôn mang ý cười chiêu đãi cô ta.

Nhưng Lâm Nhã lại lấy cớ xin lỗi, liên tục kính rượu mẹ Bạch, sắc mặt Lâm thị trưởng bắt đầu chuyển đen, Lâm Nhã làm bộ như nhìn không thấy, tội nghiệp nhìn mẹ Bạch.

Mẹ Bạch không thể cự tuyệt, đành phải uống từng ly từng ly một.

Bạch Thiến Thiến không nhìn nổi nữa, chủ động nhận lấy ly rượu của mẹ Bạch, thay mẹ uống.

Lâm Nhã sửng sốt một chút, sau đó làm như không sao cả, cười cười, liên tục kính Bạch Thiến Thiến ba ly rượu, thậm chí bên trong trộn lẫn một ít rượu trắng.

Thẳng đến lúc khuôn mặt Bạch Thiến Thiến đỏ bừng, hai mắt mê ly, Lâm thị trưởng mới lạnh mặt ngăn Lâm Nhã lại: “Được rồi! Thành ý của con, dì Bạch đã nhận đủ rồi, không cần như vậy.”

Lâm Nhã xấu hổ nhìn ly rượu trong tay: “Đây là một chén cuối cùng, không phải kính dì Bạch, mà là kính chị.”

Nói xong, ánh mắt quét tới Bạch Thiến Thiến, thấy cô hơi say, vì thế nhẹ giọng nói: “Chị, trước kia em không hiểu chuyện, hy vọng chị không giận em, về sau, em nhất định sẽ đối xử với chị như chị gái ruột, chị…… Nguyện ý tiếp nhận loiừ xin lỗi của em không?”

Bạch Thiến Thiến nhìn ly rượu trong tay cô ta, lời này của Lâm Nhã, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là nói dối, nhưng mà Lâm thị trưởng đang ở đây, nếu cô không tiếp, chẳng phải là keo kiệt không hiểu chuyện?

Cô hơi mỉm cười: “Giữa chúng ta còn khách khí cái gì.” Nói xong liền nhận lấy rượu trong tay Lâm Nhã, uống một hơi cạn sạch.

“Chị uống nhiều rồi, chắc đã say, vẫn nên sớm lên lầu nghỉ ngơi đi, nơi này có em chăm sóc dì và ba ba rồi.”

Lời nói thì chính trực như nhân mô nhân dạng, nhưng ai biết Lâm Nhã có thật sự cam tâm tình nguyện hay không.

Bạch Thiến Thiến còn muốn cự tuyệt, nhưng cô vừa đứng dậy, một trận choáng váng đã ập đến.



Tiểu tiện nhân, mấy chến rượu kính kia thật sự nặng a, cô cảm thấy mình cũng không uống quá nhiều nha, sao mới có ít vậy mà đầu óc đã choáng váng?

Chẳng lẽ trong rượu có vấn đề?

Không có khả năng.

Rượu là tự tay cô lâm thời chuẩn bị, Lâm Nhã có thần thông quảng đại đến mức nào, cũng không có cơ hội gian lận.

“Tiểu Vũ, Thiến Thiến uống nhiều quá, cháu mau đỡ nó lên lầu nghỉ ngơi đi.” Nhìn khuê nữ nhà mình suýt nữa thì vấp ngã, choáng váng đến mức này rồi…

Mẹ Bạch chớp mắt ra hiệu với Kiều Vũ, không buông tha bất kì một cơ hội nào giúp anh xum xoe đạt được hảo cảm của Bạch Thiến Thiến.

Kiều Vũ nghe lời gật đầu, nói với Lâm thị trưởng một câu: “Bác trai, mọi người cứ chậm rãi dùng bữa” Lúc này mới đến gần Bạch Thiến Thiến, đỡ cánh tay cô, mang người lên lầu.

Đợi bọn họ rời đi, Lâm Nhã lại nói với Lâm Quốc Đống: “Ba ba, ba không phải rất muốn xem triển lãm tranh của con sao? Vừa lúc hôm nay triển lãm tranh của con vừa mới chuẩn bị xong, mời ba với dì Bạch đi tham quan một chút?”

Lâm Quốc Đống cười ha hả gật đầu: “Con nha, cuối cùng cũng có chút tiền đồ, đi đi đi, mau mang ba với dì Bạch của con cùng đi nhìn một cái.”

Cứ như vậy, Lâm Nhã mang theo hai người bọn họ ra ngoài, Lâm Quốc Đống cùng Mẹ Bạch mới vừa ngồi trêи Lâm Nhã xe, liền nghe Lâm Nhã đột nhiên ai nha một tiếng.

“Ba, a di, hai người đợi con một chút, con quên đồ trong nhà, để con đi lấy.”

“Ừ, đi nhanh về nhanh.”

“……” Mẹ Bạch nhìn thoáng qua Lâm Nhã, tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nghĩ đến bên người con gái bảo bối còn có Kiều Vũ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lâm Nhã quay lại, móc di động ra, mở camera, leo lên lầu hai, mục tiêu: phòng Bạch Thiến Thiến.

Cô ta cố ý điều chỉnh cho tiếng bước chân nhẹ nhất có thể. Tránh trong góc, cố gắng nhìn xuyên qua mắt mèo trêи cửa phòng Thiến Thiến.

Trong phòng, Bạch Thiến Thiến đã bị Lâm Nhã chuốc rượu tới say khướt, bị Kiều Vũ đặt trêи giường, cô không thấy Kiều Vũ cầm một cái hộp thuốc nhỏ, để dưới mũi mình.

Từng đợt hương khí chui vào trong lỗ mũi, đột nhiên, người Bạch Thiến Thiến dần dần nóng lên, không tự chủ mà thấp giọng ngâm khẽ.

“Ngô…… Nóng quá…… Sao lại nóng như vậy?…… Kiều Vũ…… Anh bật điều hòa lên được không?” Bạch Thiến Thiến còn tưởng rằng do mình uống nhiều quá rượu nên mới cảm thấy nóng, theo bản năng mở miệng.

Nhưng Kiều Vũ không đi, tay trực tiếp chống ở hai bên sườn cô, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Em rất nóng sao? Anh giúp em?”

Bạch Thiến Thiến đã mơ hồ, không còn khả năng tự hỏi, theo bản năng gật đầu: “Mau…… Giúp em…… Em nóng quá.”

Xao động trong thân thể điên cuồng phân tán, vừa chạm vào liền không thể vãn hồi, hai chân đã không nhịn được, cọ cọ vào nhau, phía dưới.. thật ngứa a……

Hơi thở nam tính bên trêи thật gần quá, Bạch Thiến Thiến không khống chế được, ôm chặt lấy anh, tay Kiều Vũ hơi dùng sức, toàn bộ thân hình lên bao trùm lên thân thể mềm mại của cô.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng răng rắc rất nhỏ, bóng người bên cửa nhanh chóng xẹt qua, biến mất không thấy.

Kiều Vũ không hề ngạc nhiên, cũng không đuổi theo, khóe miệng hơi cong cong, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Hiển nhiên, anh đã sớm biết chuyện gì đang xảy ra.

Tay nhỏ của Bạch Thiến Thiến sờ soạng lung tung trêи lồng ngực anh, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm nóng quá, hai mắt nhắm chặt, lông mi mảnh dài hơi hơi rung động.



Kiều Vũ nhìn kĩ dáng vẻ động tình của người con gái dưới thân, cầm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ đang khẽ nhếch.

Đầu lưỡi tùy ý quấy đảo trong miệng cô, hấp thụ hết hương thơm ngọt lành của cô, bắt trụ lưỡi nhỏ, thái độ không cho phép cự tuyệt, gắt gao dây dưa.

Anh đem nước bọt của mình, trao đổi với suối nguồn trong miệng cô, đầu lưỡi cố chấp dây dưa với đầu lưỡi nhỏ của cô, dùng sức hút, trằn trọc, đòi lấy.

Chẳng mất mấy phút, hai người đã trần như nhộng, song song lăn vào trong chăn.

Thân thể người đàn ông bao trùm lên cơ thể người phụ nữ, đôi tay hưởng thụ hai bầu иɦũ ɦσα no dủ, miệng vẫn không tha, xâm chiếm miệng nhỏ của cô.

Da thịt hai người dán chặt vào nhau, không có một chút khoảng cách.

Dần dần, Bạch Thiến Thiến bị ɖu͙ƈ vọng chi phối, bắt đầu bất mãn với loại vuốt ve bên ngoài thế này, cô mở hai chân, kẹp chặt lấy vòng eo tinh tráng của Kiều Vũ, vặn vẹo nghiền nát, lấy cách này phóng thích cảm giác hư không phía dưới.

Cảm giác được tiểu huyệt cọ tới cọ đi chỗ eo bụng mình, nếu còn có thể nhịn xuống, vậy anh đã không phải đàn ông!

Vì thế, Kiều Vũ giật giật thân thể, lấy côn thịt ra, nhắm ngay tiểu huyệt ướt nóng của cô, hung hăng đâm thẳng, toàn bộ quy đầu liền chui vào.

“A……” Bạch Thiến Thiến cầm lòng không đậu, rêи rỉ, tiểu huyệt ấp a ấp úng, không tự giác hút lấy côn thịt của anh.

“Thật chặt……” Kiều Vũ mới chỉ để quy đầu tiến vào, đã cảm giác được tiểu huyệt nhỏ hẹp, bị cô kẹp đến da đầu tê dại, cả người sảng kɧօáϊ, rốt cuộc nhịn không được, anh dùng sức, đem hơn phân nửa côn thịt còn dư lại, toàn bộ chọc vào trong tiểu huyệt cô.

Hai người không hẹn mà cùng thoải mái thở dài!

Tiểu huyệt Bạch Thiến Thiến chảy rất nhiều nước, côn thịt Kiều Vũ ở trong thân thể cô nhanh chóng ra vào, phía trêи côn thịt phủ nước sáng lấp lánh, tất cả đều là ɖâʍ thủy của cô.

Òm ọp òm ọp……

Phụt phụt……

Kiều Vũ nắm lấy chân Bạch Thiến Thiến, đem chúng mở rộng hết cỡ, vòng eo tinh tráng, từng nhịp từng nhịp, dùng hết sức ra vào trong thân thể của cô, thịt non trong tiểu huyệt cũng bị côn thịt tàn nhẫn kéo ra ngoài, côn thịt lớn bị cắn gắt gao, vừa kéo ra đã bị cái miệng nhỏ bên trong hút về.

Giường lớn bị lực đạo của Kiều Vũ lay động, vang lên vài tiếng răng rắc.

Đệm chăn, mỗi thứ một nơi.

Một nam một nữ trần trụi, liều chết dây dưa, nước sữa hòa nhau.

Bộ phận sinh ɖu͙ƈ bí ẩn nhất của hai người, gắt gao tương liên, tiểu huyệt chảy ra ɖâʍ thủy làm ướt lông c*, phía dưới ƈôи ȶɦịt cực lớn là hai viên trứng nặng trĩu, không hề theo tiết tấu đánh lên ʍôиɠ cô.

“Ngô ngô…… Sâu quá…… Thật lớn…… Căng chết…… Đủ rồi…… Từ bỏ……”

“Mới như thế này, sao đã đủ? Anh còn hận không thể thao chết em trêи giường!”

“Ân a…… Không…… Từ bỏ…… Thọc chết em……”

Bạch Thiến Thiến bị Kiều Vũ giống như đang nổi điên, điên cuồng thao, toàn bộ thân thể giống như thuyền nhỏ lắc lư không ngừng giữa sóng biển, không có điểm trụ, chỉ có thể gắt gao bám chặt anh, mới không đến nỗi bị đâm tới ngã ngửa.

Hiện tại cô đã bị tình ɖu͙ƈ chi phối, kɧօáϊ cảm ngập đầu thổi quét toàn bộ cảm quan, tiểu huyệt bị anh thao một lúc, đã tê rần!

“Thiến Thiến, mở to mắt nhìn xem anh là ai? Nhìn xem là ai đang thao em?” Kiều Vũ để cô nằm thẳng đối mặt với mình, biết rõ giờ phút này cô còn đang mơ hồ không rõ, vẫn chấp nhất muốn cô nói ra!