Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 54: Lục Ngân với Bạch Thiến Thiến chia tay



Edit: Tiểu Y Y

“Anh…… Anh là ai? Là ai… Ngô… A! Đau……”

Tuy rằng biết lúc này đầu óc cô không tỉnh táo, nhưng lời này vẫn khiến Kiều Vũ rất không vui!

Kiều Vũ đè eo nhỏ, côn thịt lớn dưới thân, chọc mạnh vào, quy đầu hình như chạm phải một cánh cổng chắc chắn, giống như một trạm kiểm soát.

Anh biết, đó là t.ử ƈυиɠ.

Mỗi một lần ra vào, đều cố ý húc vào đó, cực sâu, cực tàn nhẫn, Bạch Thiến Thiến không thể chịu đựng được loại hoan ái kịch liệt thế này, thân mình run lên, cao trào.

“Ha hả, anh còn chưa bắn, em đã ra? Thật không ngoan.” Anh cầm gối đầu lót phía dưới eo Bạch Thiến Thiến, tư thế này, khiến côn thịt có thể ra vào sâu hơn.

“Cho em nói không quen biết anh! Nên thao! Thiếu thao! Thao chết em, vật nhỏ không lương tâm!”

“A a a —— quá sâu a! Không cần……”

“Không cần? Muốn hay không, không phải em nói là được.”

“Ô ô ô…… Thật khó chịu…… Buông tha em đi…… Ô ô ô……” Bạch Thiến Thiến không nhị nổi nữa, bật khóc.

Người đàn ông đang thao cô thật sự quá mức tàn nhẫn, cô rất muốn đi tiểu a……

Nhưng Kiều Vũ làm sao có thể dễ dàng buông tha cô: “Nói, ai đang thao em?”

Bạch Thiến Thiến nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông đè trêи người mình, thân thể bị va chạm, liên tục lung lay, ánh mắt vất vả để lắm mới có chút tiêu cự, nhưng ngay sau đó tầm mắt lại mơ hồ.

“Ô ô…… Kiều Vũ! Kiều Vũ, anh tha cho em đi!”

Cô hung hăng nhắm hai mắt lại, không biết là muốn trốn tránh hay là cảm thấy thẹn, gương mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp.

Có điều, Kiều Vũ đã vừa lòng.

……

……

Bên kia, Lục Ngân ngồi trong văn phòng, thất thần.

Cô gái nhỏ đáng chết!

Điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, đi gặp cô cũng bị tránh mặt.

Cô đang làm cái gì?

Cố ý chọc anh tức giân sao?

Lục Ngân tâm phiền ý loạn nhíu mày, người phụ nữ này thật thiếu dạy dỗ, lần sau bắt được cô, nhất định hung hăng thao cô ba ngày ba đêm không xuống được giường.

Xem cô còn dám vắng vẻ anh không?

Đúng lúc này, di động anh vang lên một tiếng, báo có tin nhắn mới.

Chẳng lẽ là cô đã biết mình sai rồi?

Lục Ngân vội vàng mở di động, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong tín nhắn, sắc mặt, tức khắc trở nên giống như bão táp, âm trầm, điên cuồng.



“Kiều, Vũ!” Nghiến răng nghiến lợi, phun ra hai chữ này, giống như muốn đem xương cốt người nọ ra nghiền nát thành tro bụi.

Anh đứng phắt dậy, cầm lấy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lái xe, đi tới biệt thự Lâm gia.

Không kiên nhẫn ấn vài cái lên cửa linh, Lâm gia người hầu ra tới mở cửa: “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”

“Tránh ra.”

Người hầu quan sát, người tới một thân tây trang xa hao, khí chất lạnh lẽo, liền biết người này không phải là người bình thường, lại nhìn đôi mắt kia bất mãn âm trầm, sợ tới mức run lên, vội vàng né tránh.

Lục Ngân xông vào, mỗi một bước phạt đều mang theo cỗ lửa giận khiến người nhìn vô pháp bỏ qua.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng Bạch Thiến Thiến bị người đứng bên ngoài đá văng, thậm chí đến khung cửa cũng bị lực đã này gây chấn động.

Bạch Thiến Thiến còn đang ngủ say trêи giường, tức khắc bừng tỉnh.

“Lục, Lục Ngân? Sao anh lại tới đây?” Trong tầm mắt, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt âm trầm của anh.

Bạch Thiến Thiến đầu tiên là nghi hoặc sửng sốt, tiếp theo, cô liền nhận thấy phía dưới thân thể mình có chút không thích hợp.

Bàn tay mò xuống phía dưới chăn, chạm vào nơi giữa hai chân.

Tê……

Tiểu huyệt sao lại sưng lên?!

Không đợi cô phục hồi tinh thần, Lục Ngân đã nhanh chóng tiến lên, thô bạo nắm lấy áo ngủ của cô, dùng sức kéo ra.

Tức khắc, dấu hôn tươi đẹp cùng đủ loại dấu vết sau khi hoan ái lưu lại, khiến anh đỏ mắt!

“Chẳng lẽ em thiếu thao như vậy? Trong ngục giam, một mình anh thao không đủ, trở về cũng không an phận? Là anh không thỏa mãn được em sao? Vì sao em còn ɖâʍ đãng như vậy, muốn tìm người đàn ông khác!”

Lục Ngân phẫn hận, trừng mắt nhìn cô, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, hô hấp cũng trở nên thô nặng.

Bạch Thiến Thiến lập tức ngây ngốc.

Cô rõ ràng nhớ rõ, trước đó cô uống nhiều rượu quá, được Kiều Vũ đỡ về phòng, như thế nào tỉnh lại liền thành như vậy?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng đoạn ngắn, sắc mặt Bạch Thiến Thiến tức khắc trắng bệch.

Giống như……

Hình như là cô chủ động câu dẫn Kiều Vũ?

Sau đó hai người liền……

Nghĩ vậy, Bạch Thiến Thiến có chút không biết nên nói gì, nên giải thích như thế nào với Lục Ngân?

Rượu say loạn tính sao?

Nhìn cô im lặng rũ mắt, rõ ràng chính là thái độ cam chịu.

Khuôn mặt tuấn lãng của Lục Ngân lại bao phủ thêm một tầng sương lạnh, môi mỏng hé mở, lời nói vô tình tàn khốc: “Em đã có anh, còn cùng người đàn ông khác lên giường, Bạch Thiến Thiến, anh không nghĩ tới em lại hạ tiện như vậy, sớm biết như vậy, lúc ở khu 1 ngục giam, anh không nên cứu em, nên để em tùy ý bị đám phạm nhân khu 1 luân gian!”



Không phải……

Anh rõ ràng không muốn nói như vậy!

Nhưng, nhìn thấy dấu vết Kiều Vũ lưu lại trêи người cô, anh khống chế không được nỗi ghen ghét với tức giận trong lòng!

Bạch Thiến Thiến đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin tưởng, hai mắt trừng lớn, cổ họng khô khốc: “Anh nói cái gì?”

Lúc trước, ở ngục giam, dù người khác nói như thế nào, cô một chút cũng không để bụng.

Nhưng hôm nay, lời nói đả thương người như vậy, lại từ trong miệng người đàn ông trước mắt nhổ ra, tâm cô thật đau!

Lục Ngân không tiếp tục nói, chỉ hung tợn mà nhìn chằm chằm cô, con ngươi đỏ đậm, tràn đầy sát khí, hận không thể giết người.

Lúc này, Kiều Vũ từ ngoài cửa đi vào, “Đừng làm khó Thiến Thiến, không phải cô ấy sai, là tôi bức cô ấy.”

Lời này, rõ ràng là muốn giải vây cho Bạch Thiến Thiến.

Nhưng Lục Ngân không nghe những lời vô bổ này, anh vừa thấy Kiều Vũ xuất hiện, nỗi tức giận bùng lên, giống như chó sói ngoan độc, điên cuồng đi tới chỗ Kiều Vũ, đánh chết anh ta.

Ánh mắt Lục Ngân như chứa lửa, ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực thiêu đốt, một quyền lại một quyền đánh, giống như muốn đánh chết Kiều Vũ.

Kỳ quái chính là, Kiều Vũ căn bản không đánh trả!

Tùy ý để Lục Ngân đánh anh ngã xuống đất, một phút đồng hồ ngắn ngủn, mặt Kiều Vũ đã bị Lục Ngân đánh tới chảy máu.

Bạch Thiến Thiến đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng sửa sang áo ngủ, nhanh chân xuống đất, ngăn Lục Ngân lại.

“Đừng đánh! Còn đánh nữa sẽ mất mạng đó!”

“Cút ngay!” Lục Ngân nhìn Bạch Thiến Thiến giúp đỡ Kiều Vũ, đố kỵ trong lòng điên cuồng sinh trưởng, anh hất tay cô ra, nắm lấy cổ áo Kiều Vũ, hung tợn trừng anh ta: “Mày cố ý tìm chết.”

Kiều Vũ giơ tay lau vết máu khóe miệng, thậm chí còn cười thành tiếng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mở miệng: “Lục Ngân, mày xong rồi.”

Lục Ngân híp mắt, ánh mắt kia lãnh lẽo như con dao sắc bén.

Ngay sau đó, anh ấn mạnh Kiều Vũ lên vách tường, lần thứ hai tay đấm chân đá với Kiều Vũ.

Bạch Thiến Thiến vài lần tiến lên muốn ngăn trở, nhưng đều bị Lục Ngân không chút lưu tình đẩy ra.

Mắt thấy Kiều Vũ bị đánh đến xụi lơ trêи mặt đất, khuôn mặt toàn là máu, cô rốt cuộc không nhịn nổi, hét lên với Lục Ngân: “Lục Ngân, anh cút khỏi nơi này cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Lục Ngân cứng người.

Anh buông lỏng cánh tay đang túm lấy Kiều Vũ, mu bàn tay dính đầy máu tươi, chậm rãi xoay đầu, nhìn chằm chằm Bạch Thiến Thiến.

Không nói một lời, ánh mắt đen sâu thăm thẳm khiến mọi người sợ hãi.

Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng: “Anh nói rất đúng, tôi chính là hạ tiện, tôi chính là thiếu đàn ông vậy đấy. Về sau anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi cũng không đi tìm anh, chuyện trước kia ở ngục giam, tôi coi như một giấc mộng đi, dù sao những ngày ấy tôi chỉ là bị bắt buộc, sau này, chúng ta đường ai nấy đi, chúc nhau hạnh phúc đi.”

Lục Ngân một chữ cũng không nói, môi mỏng gắt gao mím chặt.

Bạch Thiến Thiến không liếc anh một cái, vòng qua anh, nâng Kiều Vũ đang ngã trêи mặt đất dậy, rời đi, đi băng bó miệng vết thương.

Lục Ngân ngây ngốc đứng tại chỗ thật lâu, mới tự giễu cười một tiếng, giọng nói lạnh như nước đá: “Chúc nhau hạnh phúc? Chỉ mong em không hối hận.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.