Du Hương quay qua Vô Tình cất giọng hỏi nhỏ:
-Huynh! Ta tò mò một vấn đề.
Không biết có nên hỏi hay không?
-Cứ nói đi đừng ngại.
Vô Tình nhìn nàng trả lời.
Du Hương không khách sáo gì nữa nàng đi vào vấn đề:
-Ở bên trong ngàn đời môn hộ mở ra thì giết người có bị lộ ra sơ hở gì hay chăng?
Không khí trở lên lạnh đi vài độ khi nghe câu hỏi của Du bổ khoái.
Vô Tình mỉm cười trả lời:
-Đệ yên tâm.
Trong ngàn đời môn hộ mỗi lần mở ra đều cách biệt ngoại giới.
Dù cho có giết người cũng chả cần hủy thi diệt tích không ai có thể biết được.
Nhưng đệ định ra tay với ai vậy? Có phải tên Đường Mai kia ư?
-Chính là hắn! Du Hương gằn giọng đầy tức giận.
Vô Tình hít sâu một hơi rồi nói:
-Vậy ta chúc cho đệ thành công.
Hắn sở trường là Vô Hình Độc không màu, không mùi, không vị cần phải hết sức cẩn thận đấy.
Có cần ta bảo với Lãnh Huyết giúp đệ một tay không?
-Không cần đâu! Ý tốt của huynh lòng ta lãnh.
Thù này ta phải tự tay làm mới hả dạ.
Du Hương xua tay nói.
Vô Tình trầm mặc không nói gì nữa chỉ dặn dò nàng cẩn thận đề phòng.
Hắn biết nàng và tên Đường Mai có mối hận không thể hòa giải.
Thù của anh trai thì em gái đi báo thay.
Trong lòng vị thần bổ này cũng hiểu Du Hương tức giận đến mức nào khi gặp kẻ thù giết anh ở đây.
Nhưng vạn lần hắn không hề hay biết rằng Đường Mai hôm đó độc chết lại chính là Du Băng sau đó được hệ thống giúp đỡ trọng xá sống lại trong thân xác đứa em gái xấu số vừa treo cổ tự sát được một hôm.
Sống lại với thân phận em gái tên là Du Hương.
Du Băng vốn định buông tha cho tên khốn Đường Môn đó nhưng nay vô tình gặp ở đây.
Lửa giận công tâm khiến cho nàng chỉ hận không bắt đầu mở ra ngàn đời môn hộ sớm để tự tay giết chết tên Đường Mai này.
Bất quá bỗng nhiên, nơi xa từng trận âm thanh huyên náo ồn ào tiến đến.
Ba chiếc kiệu bằng vàng ròng lộng lẫy chói mắt đi tới.
Đi sau là một đội ngũ dài đến hàng trăm người.
Tu vi đều đến hậu thiên sơ kì.
Cao nhất có mười người là tiên thiên sơ kì.
Đội ngũ hùng hậu như vậy không ai khác chính là Thái Tử Hồ Du và hai hoàng tử đi cùng.
Mọi người nhìn lại vén rèm kiệu bước ra, chỉ thấy một người tướng mạo anh tuấn thanh niên nam tử hướng đến nơi Mao Sơn Thư Viện đi tới, nhìn qua dáng vẻ bất phàm, trong tay cầm một thanh lân lân trường kiếm, ở hắn phía sau còn đi theo hai gã binh lính mặc giáp hoàng kim tu vi đều là tiên thiên sơ kì.
Tiếp đó hai vị hoàng tử cũng bước ra nhưng luận về hình dáng phong độ đều xa xa không bằng được với Thái Tử lúc đầu.
Sau lưng hai vị hoàng tử cũng có hai tên binh lính đẳng cấp tiên thiên sơ kì bảo vệ.
-Oa! Thái Tử và hai vị hoàng tử giá lâm.
Nhìn họ đẹp trai quá.
Ước gì ta được lọt vào mắt xanh của mấy người đó! Một đám nữ đệ tử Mao Sơn Thư Viện nhao nhao lên.
Không chỉ riêng các học sinh của Thư viện mà các nữ đệ tử của tông môn, bang phái, thế gia khác cũng đều âm thầm xốn xang khi nhìn thấy bóng hình Thái Tử bước qua.
Tiểu Long Nữ vẫn thờ ơ lạnh nhạt mắt không liếc về phía vị Thái Tử một chút làm cho Nhiếp Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng công nhận luận tướng mạo mặc dù có hệ thống hỗ trợ nhưng hắn vẫn kém tên Thái Tử Việt quốc kia.
Lý Mạc Sầu thì trái ngược với sư muội của mình.
Nàng cười tươi vứt mị nhãn về phía Hồ Du mấy lần.
Trong thâm tâm nàng thầm nghĩ:
-Giá mà được lấy vị Thái Tử đẹp trai này có phải sau này ta lên làm Thái Tử Phi rồi hay không?
-Hừ! Tốt mã giẻ cùi mà thôi! Một thanh âm cất lên.
Mọi người sôi nổi tò mò nhìn lại là ai mà dám to gan như vậy.
Chỉ thấy trước mắt là một thanh niên tóc màu hung đỏ tuổi khoảng ngoài hai mươi.
trên người hơi thở giống như ngọn hỏa diệm sơn giống nhau, bừa bãi vô cùng, làm người kiêng kị, ở trong lòng ngực hắn trái ôm phải ấp hai cô nàng dáng người uốn éo, quần áo bại lộ kiều mị nữ nhân.
-Hóa ra là Thánh Tử của Hợp Hoan Giáo tên là Gia Lạc! Một số đám đông nhận ra thân phận thanh niên hô lớn.
Bất quá lúc này lại có một trận ồn ào âm thanh truyền đến, thậm chí so với Thái Tử tới khi còn muốn náo nhiệt hơn vài phần, hiển nhiên lại có đại nhân vật xuất hiện.
Du Hương cũng nhìn thoáng qua, chỉ thấy người tới cư nhiên là một nữ tử, hơn nữa vẫn là một vị dung mạo tuyệt sắc mỹ nhân.
Nữ tử này thân xuyên in hoa Phù Dung tơ váy lụa màu đỏ sậm, hai bên xẻ tà cao đến ngang hông lộ ra cặp chân dài miên man, có một trương tuyệt mỹ dung nhan, da như ngưng chi giống nhau trắng nõn bóng loáng, cổ chân nàng đeo một chiếc chuông bằng vàng nhỏ sáng lấp lánh, hành tẩu quá trình lúc ấy phát ra tiếng vang đinh đang, cực kỳ dễ nghe.
Một đôi mắt hạnh mở to như là một làn thu thủy giống nhau, từ trong xương cốt lộ ra một cổ quyến rũ chi ý, mỗi một tấc trên da thịt đều lộ ra lệnh người mê hoặc hơi thở.
So sánh với bên cạnh, Gia Lạc trong lòng ngực hai cái uốn éo mỹ nhân liền thua chị kém em, tựa như đom đóm so với mặt trăng.
Mà vừa trông đến nữ tử này, tất cả người trên mặt đều không khỏi lộ ra kích động chi sắc:
-Quả nhiên là Thánh Nữ của Hợp Hoan Giáo Tố Tố.
Nàng cũng hiện thân ở đây sao.
-Hừ có Thánh Tử thì dĩ nhiên phải có Thánh Nữ chứ.
Lý Mạc Sầu nhìn qua Tố Tố một lát rồi buột miệng:
-Nghe danh thánh nữ Hợp Hoan giáo từ lâu nay gặp mặt công nhận là một cái mỹ nhân.
Nhiếp Phong vội bước đến một bên cười nói:
-Ta thì lại thấy làm sao so được với Lý tiên tử đây.
Đối với ta Lý tiên tử vẫn là người đẹp nhất.
Lý Mạc Sầu nghe vậy cũng vui trong lòng bèn hờn dỗi đấm nhẹ vào vai Nhiếp Phong nói:
-Nhiếp tướng quân khéo nói đùa ta sao sánh được với cô ta cơ chứ!
Du Hương nhìn thấy Tố Tố bèn trốn đi vào trong mấy đám bổ khoái Lô Nhất.
Nàng trà trộn vào giữa đứng quay lưng ra ngoài.
Nàng sợ vị Thánh Nữ của Hợp Hoan Giáo trông thấy mình lại đến bắt truyện lúc đó lại gây sự chú ý ảnh hưởng đến việc báo thù.
Ước lượng khoảng một canh giờ qua đi.
Viện Trưởng Mao Tài của thư viện mới nhích người hiện thân lôi trong ống tay áo ra một cuốn da dê bắt đầu đọc giảng về lịch sử từ lúc thành lập ra đời của Mao Sơn Thư Viện cho đến nay.
Quần hùng ngán ngẩm nhưng vì ngàn đời môn hộ nên cũng cố gắng lắng nghe.
Du Hương không còn lạ gì cái trò đọc diễn văn này.
Xưa còn trên địa cầu mỗi lần khai mạc đại hội gì là y như rằng một vị lãnh đạo đi lên cầm tờ giấy đọc ê a một hồi cũng tương tự thế này.
Đọc chán một lúc khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ.
Mao Sơn Thư viện viện trưởng tuyên bố:
-Ngàn đời môn hộ bắt đầu mở cửa!
Quần hào đồng loạt vui vẻ vỗ tay như tiếng sấm.
Mọi người mừng như chết đuối vớ phải cọc khi không phải nghe giảng lịch sử lâu đời chán phèo của cái Thư viện này nữa.
Bỗng nhiên, một tia mông lung bạch quang ở phía xa sáng lên, Mao Sơn Thư Viện tràn ngập một màu ánh sáng trắng kì lạ, mọi người đang đàm luận bỗng im lặng, tất cả đều đem ánh mắt hướng về phía vách núi trước mặt.
Mọi người biết, đây là ngàn đời môn hộ sắp mở ra dấu hiệu.
Du Hương lúc này theo đám người đi ra phía trước, phát hiện ở Mao Sơn Thư Viện nhập khẩu vách núi trước mặt đột nhiên đất đá vỡ ra, củng nổi lên bên trên mặt đất hai trượng dài ngắn thạch đài, thạch đài phía trước đứng sừng sững một tòa cửa đá cổ xưa.
Trên cửa đá khắc bốn chữ to:
- Ngàn Đời Môn Hộ!