Quần hùng khắp nơi tranh nhau như ong vỡ tổ kéo vào cửa đá trên thạch đài.
Đủ loại công kích chưởng pháp được thi triển, có người còn dùng binh khí để tấn công vào cánh cổng hòng phá vỡ thông đạo.
Du Hương nhìn cảnh tượng ấy âm thầm thấy đáng thương cho những người này.
Nàng có trong danh sách đặc cách của Mao Sơn Thư Viện nên không cần phải chen lấn xô đẩy công phá cánh cửa đá.
Mỗi người được lọt vào danh sách đều được phát một cái "Ngàn đời lệnh."
Cầm "ngàn đời lệnh" trong tay sẽ được tự động truyền tống vào bên trong Ngàn đời môn hộ.
Lãnh Huyết quay qua nói với tất cả:
-Bóp nát lệnh bài trong tay đi.
Chúng ta tiến vào bên trong.
Du Hương cùng Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu và Nhiếp tướng quân bóp nát lệnh bài trên tay.
Cả bốn người tự dưng biến mất trong không khí không để lại dấu vết gì.
Lãnh Huyết nhìn thấy tất cả đều đã được truyền tống đi bèn cũng bóp nát lệnh bài trên tay.
Khi tiến vào Ngàn đời môn hộ điều đầu tiên đập vào mắt các tu sĩ võ giả trẻ tuổi đó là một khung cảnh âm u tăm tối của một tòa thành cổ xưa.
Tòa Thành này có diện tích vô cùng to lớn.
Nó rộng gấp mười lần so với kinh thành ở bên ngoài.
Bầu trời ở đây tối đen như mực không trăng không sao.
Các võ giả đều lôi từ túi trữ vật ra các dụng cụ soi sáng.
Phút chốc cả tòa thành cổ đã tràn ngập ánh sáng.
Du Hương nhìn hàng gạch loang lổ rêu phong cổ xưa của tường thành cũng đại khái mường tượng được hẳn là có niên đại rất lâu năm.
Nàng có thể trông thấy từ phía xa đội ngũ của Thái Tử và hai vị Hoàng Tử là nổi bật nhất.
Hơn ba trăm người đèn đuốc sáng rực cả một vùng.
Nhanh chóng đoàn người xuất phát tiến vào hướng bắc.
Xung quanh, các võ giả tuổi trẻ của các tông môn cũng chia nhau đi khắp hướng.
Có kẻ đi một mình, có kẻ kết năm tụm ba.
Mỗi người đi một hướng khác nhau.
Có đoàn đội đi theo hướng Thái Tử có đoàn người đi hướng nam, đông, tây...!
Tiểu Long Nữ nhìn quanh hoàn cảnh một lượt.
Nàng để ý thấy dưới mặt đất của mình không có một chút thực vật nào sinh trưởng cả.
Nàng bèn chỉ cho Lý Mạc Sầu trông thấy.
Du Hương cũng âm thầm công nhận:
-Nơi này trông như một tòa thành chết vậy.
Không thấy một chút cây cối hoa cỏ gì cả!
Lúc này, Lãnh Huyết bỗng hiện lên bên cạnh mọi người.
Nhiếp Phong và Lý Mạc Sầu đứng gần cạnh nên giật bắn cả người.
Lý Tiên Tử cười nói:
-Lãnh thần bổ.
Cậu cố tình giờ mới xuất hiện để hù mọi người phải không?
Lãnh Huyết nhìn xung quanh đánh giá một lượt rồi quay qua nói:
-Ta đợi mọi người đi trước xem có ai bị trắc trở gì không còn giúp rồi mới tiến vào sau đương nhiên chậm hơn một lát.
Không gian nơi đây vẫn y như năm năm trước.
Âm u tối tăm.
Dứt lời, hắn lôi trong túi trữ vật ra một ngọn liệt diễm phù thắp sáng lên.
Ngọn lửa màu xanh bốc lên biểu hiện không có quỷ quái quanh đây.
Đoàn người theo chân Lãnh Huyết đi vào tòa thành cổ từ hướng đông.
Cổng thành cũ xưa đã thành đống sắt vụn nhưng qua Lãnh Huyết giới thiệu nó được đúc từ thiên tinh thép nên mọi người đều hít một hơi sợ hãi:
-Phải xa xỉ thế nào mới dám đem thiên tinh thép quý hiếm ra đúc làm cổng thành cơ chứ? Phải trải qua biết bao nhiêu năm thì mới bị ăn mòn hủ bại được thiên tinh thép đến dạng này?
Lãnh Huyết đưa đoàn người đi một đoạn được chừng hơn trăm mét thì đột ngột đứng yên.
Du Hương nhìn đây là một thông đạo quanh co uốn khúc như là một mê cung vậy.
Lãnh Huyết dừng lại rút ra một tấm bản đồ xem xét một lúc rồi lại dẫn đầu đi trước.
Lý Mạc Sầu mọi ngày hay mồm hay miệng nhưng hôm nay cũng học theo sư muội của nàng im lặng không một tiếng động bước theo Lãnh thần bổ.
Nàng sợ nói nhiều phân tâm vị danh bổ này lại đi lạc đường thì chết.
Hẳn nhiên câu nói của Truy Mệnh bảo Lãnh Huyết bị lạc trong mê cung trận năm năm trước vẫn ám ảnh nàng.
-Đây rồi! Lãnh Huyết cất tiếng.
Hắn đưa mọi người đi đến một đường cụt.
Trước mặt mọi người bị chắn một bức tường đá cổ xưa.
-Huynh có đi lộn đường không thế? Nhiếp Phong đưa ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Lãnh thần bổ.
-Nhầm sao được nó có đánh dấu nhân trên bản đồ mà! Lãnh Huyết nói chắc như đinh đóng cột.
Du Hương tò mò hỏi:
-Tấm bản đồ này huynh lấy từ đâu vậy?
-Gia Cát Tiên Sinh đưa cho ta.
Lãnh Huyết trả lời.
Du Hương cũng không chất vấn gì nữa.
Nếu là vật của Gia Cát Tiên Sinh thì nàng yên tâm rồi.
Tiểu Long Nữ luôn thanh lãnh ít lời nhưng giờ nàng cũng cất tiếng:
-Nhưng sao trước mặt chúng ta là một bức tường chắn ngang thế này?
Lãnh Huyết gãi đầu gãi tai phân bua:
-Cái đó...!Ta cũng đành chịu.
Gia Cát Tiên Sinh cho ta bản đồ bảo là cứ đi theo đến chỗ đánh dấu nhân, nơi đó là cửa vào một đại kỳ ngộ còn tại sao lại bị cụt đường thế này thì ta chịu!
Lý Mạc Sầu hai tay chống nạnh giọng đầy bất mãn:
-Thế năm năm trước huynh cũng đi đến chỗ này rồi mà không nhớ hay sao?
Lãnh Huyết thấy nàng hằm hè như vậy cũng gượng cười:
-Cô nương không biết.
Mỗi một lần Ngàn đời môn hộ mở ra truyền tống là một vị trí khác nhau.
Năm năm trước Gia Cát Tiên Sinh đưa cho bọn ta một tấm bản đồ hoàn toàn khác.
Nhiếp Phong vội tiến lại gần bức tường đá.
Hắn tìm kiếm sờ soạng xem có nút nào như cơ quan bí mật để mở ra hay không.
Mọi người thấy vậy cũng tới giúp kiểm tra.
Sau chừng nửa tiếng không phát hiện ra được một chút gì.
Lúc đó cũng có hàng chục đoàn người đi lướt qua trông thấy đám người đứng sờ mó bức tường cũ như vậy bèn cười lớn:
-Ha ha ha! Không ngờ số nhọ quanh co một hồi lại ra cái đường cụt! Các ngươi còn không mau quay lại tìm lối khác định vuốt ve bức tường đó cả ngày sao?
-Đi thôi! Mặc kệ họ.
Chúng ta mau nhanh chân tìm kiếm kỳ ngộ.
Ta nhận được tin tên Thánh Tử của Hợp Hoan Giáo vừa nhặt được một viên thượng phẩm linh thạch kia kìa.
Thế là từng đám ùn ùn kéo đi không ngớt.
Lãnh Huyết vẫn trầm mặc dứt khoát không bỏ đi.
Hắn quả quyết là Gia Cát Tiên Sinh xưa nay đưa bản đồ đều chính xác không bao giờ sai.
Du Hương sờ soạng nửa ngày không được cái gì cũng bực mình.
Nàng bèn điên tiết giật tấm bản đồ trên tay Lãnh Thần bổ xem qua một hồi.
Sau khi nghiên cứu kĩ, nàng cũng thầm công nhận dựa theo vị trí của bản đồ thì điểm đánh dấu nhân đúng là lối này.
Có điều khó hiểu là tại sao lại vướng bức tường đá cổ xưa chắn lại.
Nhiếp Phong đã thử dùng bài vân chưởng hòng phá tan bức tường nhưng nó có kết giới phản phệ làm cho họ Nhiếp lộn nhào ra sau mấy vòng.
Trong khi cả đám đang phân vân không biết nên quay lại tìm đường khác hay vẫn ở lại thì một đoàn người đạp nguyệt yểu điệu tiến tới.
Du Hương nhìn thấy tất cả là đều là nữ nhân trẻ tuổi tu vi thấp nhất cũng hậu thiên sơ kì.
Đi đầu là một người quá quen thuộc với tất cả.
Nàng chính là Liên Hoa Tiên Tử của Mao Sơn Thư Viện.
Bên cạnh nàng là một cô gái khoảng chừng mười tám đôi mươi khoác võ phục màu trắng tinh y hệt Tiểu Long Nữ.
Chỉ khác chỗ y phục của nàng ta có thêu hoa văn chìm ngàn cánh hạc bay phấp phới và lưng đeo trường kiếm màu bạc.
Sự xuất hiện của cô gái làm người trước mắt sáng ngời