Đàm Khả Ngải không thèm để ý đến chuyện nữ thần ngó lơ nàng, nàng ôm Ngụy Lam thật chặt, thật thật chặt: "Em sẽ ở bên chị mà."
Hay tay Ngụy Lam ôm chặt cơ thể Đàm Khả Ngải, nước mắt ướt nóng nhỏ giọt xuống đầu vai nàng.
Cánh tay Đàm Khả Ngải đau đớn vì bị bóp chặt, nhưng lòng lại vô cùng thương tiếc, lồng ngực như có một tảng đá lớn đè nặng thở không ra hơi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Ngụy Lam yếu ớt như vậy. Một mặt Đàm Khả Ngải rất hạnh phúc khi Ngụy Lam bằng lòng bộc lộ nội tâm trước mặt mình, mặt khác lại đau lòng khi nữ thần lại gặp phải chuyện này.
Đàm Khả Ngải trực ca đêm với Ngụy Lam, nhìn nữ thần giấu bi thương, vô cùng tận tâm kiểm tra phòng xem bệnh. Ở trong lòng Đàm Khả Ngải, nữ thần rất kiên cường, nên cũng khích lệ bản thân phải cố gắng thì mới có thể làm hậu thuẫn cho nữ thần được.
Đến rạng sáng, nàng lái xe chở Ngụy Lam về ký túc xá.
Đang lúc muốn đi thì Ngụy Lam giữ tay nàng lại. Cô cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn nàng.
Đàm Khả Ngải rất đau lòng, đã hiểu ý Ngụy Lam. Nàng vào ký túc xá cùng Ngụy Lam, ôm Ngụy Lam mỏi mệt khổ sợ đi vào giấc ngủ.
......
Ngụy Lam chỉ ngủ ba tiếng đã tỉnh, Đàm Khả Ngải cũng rời giường theo.
Khuôn mặt Ngụy Lam hơi tái, nhưng lại không thấy được sự đau buồn. Đàm Khả Ngải đặt cơm hộp, lôi kéo Ngụy Lam cùng xem chương trình tấu hài, kể những chuyện lý thú mà mình gặp phải.
"Em không biết chạy xe đạp, mãi đến khi đại học thì bạn cùng phòng mới dạy em. Đừng có mà cười em, cũng do nhà em ở ngay trung tâm thành phố thôi! Thành cổ, trường mẫu giáo, tiểu học rồi đến cấp hai cấp ba đều cách đó trong vòng 5 phút." Đàm Khả Ngải ngượng ngùng chia sẻ kỹ thuật xe đạp của mình.
Dường như trong mắt Ngụy Lam có ý cười.
Đàm Khả Ngải đã được cổ vũ, tiếp tục kể những chuyện lý thú của mình: "Ngày kỷ niệm 100 năm thành lập trường cấp ba bạn em có nhảy street dance, lúc ấy đang thịnh hành quần tụt đó chị. Nhảy nhảy rồi quần của cậu ta tụt xuống đùi, mặc quần lót màu đỏ rực ha ha ha. Từ đó bị kêu là quần lót đỏ suốt ba năm......"
Hình như Ngụy Lam không hứng thú với chuyện này lắm, trong mắt không có chút gợn sóng.
Đàm Khả Ngải cố gắng đưa ra những tin tức bất ngờ: "Bạn bè em đều gọi em là Đàm đại gia mãnh 1 đó nha! Chị không thể vạch trần em trước mặt bạn bè đâu....."
Quả nhiên Ngụy Lam cong cong khóe miệng.
Hai người cứ như thế cho đến 5 giờ chiều, rốt cuộc Ngụy Lam cũng mở miệng nói phải đến bệnh viện trực ban.
"Cảm ơn em." Ngụy Lam ngồi vào ghế phó lái, nghiêm túc nói với Đàm Khả Ngải.
"Không cần cảm ơn! Em muốn làm chị vui mà." Đàm Khả Ngải hơi xấu hổ xua xua tay, sau đó lại bổ sung, "Rất nhớ khi chị vui vẻ."
Đàm Khả Ngải lén nhìn dung nhan say giấc của Ngụy Lam từ kính chiếu hậu bên phải, Ngụy Lam nhắm mắt cau mày thật chặt, nhìn là đã biết có tâm sự nặng nề. Đàm Khả Ngải cũng bị Ngụy Lam lây nhiễm, trong lòng sốt ruột nghĩ xem có cách nào để nữ thần mau chóng bước ra.
Lúc này, Ngụy Lam bất ngờ lên tiếng. "Đàm Khả Ngải, em từng viết thư tình cho chị đó."