Chương 27. Rõ ràng là cuối thu mà trong người lại khô nóng!?
"Cái gì......?" Đàm Khả Ngải thiếu chút nữa đã giẫm phanh lại, nàng vội vàng giữ vững tay lái, trong lòng hoảng loạn. Mình có viết thư tình cho Ngụy Lam à? Sao nàng lại không nhớ? Hơn nữa hành vi viết thư tình không giống như chuyện nàng sẽ làm mà.
"Xin chào chị Ngụy Lam, em là Đàm Khả Ngải lớp 3 khoa Kinh tế Tài chính, mã sinh viên là 201401890, em bảo đảm là nội dung sau đây là chân thật nhất." Ngụy Lam nhắm hai mắt, khẽ đọc.
"Vãi chè!?" Đàm Khả Ngải chấn kinh, nàng không có ấn tượng về nội dung này, nhưng đúng là mã sinh viên của nàng rồi. Sao Ngụy Lam lại biết được? Hơn nữa Ngụy Lam cũng sẽ không bịa đặt lung tung nếu không nhận được thư tình đâu, "Là em viết thật sao?"
"Lần đầu tiên thấy chị là vào ngày kỷ niệm 100 năm thành lập trường, chị mặc áo đen đọc diễn văn. Rõ ràng là cuối thu nhưng em lại khô nóng cả người. Xuân tâm em xao động......" Ngụy Lam vẫn nhắm mắt, như thể đang đọc nghiêm túc đọc lý luận y học nào đó.
Đàm Khả Ngải nghe mà mặt đỏ tai hồng, bị Ngụy Lam nói mà sững sờ. Đúng là vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường nàng đã nhìn thấy nữ thần, nhưng mà đm, nội dung xấu hổ thế này mà ai lại viết vào thư tình hả! Rốt cuộc sao lại thế này!!! Là ai đùa nàng sao????
"Đây, đây...... Thật sự không phải do em viết! Em hoàn toàn không ấn tượng! Chị phải tin em!"
"Ôi Ngụy Lam, nữ thần của em. Chị làm bác sĩ, em làm kế toán. Chị trị bệnh cứu người, em sẽ chăm sóc ngôi nhà nhỏ của chúng ta. Em muốn sinh con cho chị." Ngụy Lam tiếp tục đọc thêm một câu, trong mắt tràn đầy ý cười. "Đó là một đoạn trích thôi, em muốn nghe nữa không?"
"Không không không! Chị, chị đừng nói nữa!! Thật sự không phải em viết mà!" Đàm Khả Ngải ôm đầu không muốn nghe, xấu hổ đến mức cuộn tròn ngón chân. Nàng thật sự không có ấn tượng về thư tình! Đúng là trước kia nửa đêm nàng hay nghĩ về tương tác giữa mình và nữ thần, thậm chí còn đi xem bói là có hợp hay không. Về phần muốn sinh con có mang gen nữ thần..... Là bởi vì lúc ấy thấy tin có thể sinh con từ hai trứng, nên nàng bắt đầu ảo tưởng sinh ra một đứa gái mang gen của nữ thần......
Rốt cuộc là người đồng tính nữ đầu tiên chỉ mới thấy mặt lần đầu là đã nghĩ đến kết hôn, mua nhà, đầu bạc răng long rồi.
"Không phải em viết?" Ngụy Lam cười khẽ, vươn người trên ghế phó lái, "Sau thư tình còn dán bản sao chứng minh nhân dân của em đó, địa chỉ trên chứng minh của em có phải là nhà 409, số 501 đường Ngô Đồng, quận Hà Khẩu thành phố X không?"
"Dạ???" Lúc này vừa lúc Đàm Khả Ngải dừng trước đèn giao thông, "Đúng là địa chỉ nhà em, nhưng em thật sự không hề viết mà.
"Điều đáng nói là thư tình em viết trên tờ rơi quảng cáo của quán bar Foam."
Ngụy Lam vừa nói như vậy thì từng mảnh nhỏ ký ức của Đàm Khả Ngải chợt lóe lên. Bản thân vểnh mông ngồi trên boong quầy bar, bĩu môi kẹp cây bút vào mũi, nghĩ về mối tình thầm kín của mình!!!
"Đệt đệt đệt!" Đàm Khả Ngải đỏ từ đầu đến chân, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu. Hóa ra là do nàng viết thật. Mà lại còn viết trên tờ rơi quảng cáo của quán bar khi nàng uống say! Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh bản thân dùng bút lông đen tô chiếc kính đen của một DJ nào đó trong tờ rơi thành kính râm!
"Em... Em hỏi chị nè..... Trong thư, thư tình có phải có một DJ đeo kính bị tô đen không.....? Đàm Khả Ngải co rúm quay đầu hỏi
"Có." Ngụy Lam cong môi, cười rất xán lạn.
Đàm Khả Ngải xem ngây người. Hảo mỹ.
Đây là lần đầu tiên Đàm Khả Ngải nhìn thấy nữ thần cười vui vẻ như vậy, hơn nữa còn trải qua chuyện ngày hôm qua...... Đàm Khả Ngải đột nhiên không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó là an lòng, "Hahah, cuối cùng chị cũng cười rồi."
Ngụy Lam nhấp nhấp môi, hơi kìm chế nụ cười: "Sao rồi? Thừa nhận sao?"
"Em vừa mới nhớ không được sao! Hiện tại nhớ rồi thì có gì mà không thừa nhận. Dù sao......" Đàm Khả Ngải nhìn Ngụy Lam cười vô cùng rạng rỡ, sau đó lái xe, "Em thật sự thích chị mà."
Ngụy Lam sửng sốt không nói gì, dường như không ngờ Đàm Khả Ngải sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy.
"Cho nên lúc trước khi mà thấy chị ở trong club, phản ứng lớn nhất của em không phải là kinh ngạc mà là vui mừng! Rốt cuộc em cũng có hội đến gần chị" Trên mặt Đàm Khả Ngải nở nụ cười ngọt ngào xán lạn, làm người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân. Trên mặt nàng thì cười nhưng trong mắt lại ngập nước, "6 năm, rốt cuộc em cũng nói ra."
Ngụy Lam giật giật môi nhưng lại không phát ra âm thanh. Cũng may Đàm Khả Ngải vẫn tiếp tục nói.
"Bây giờ chị không cần trả lời em. Chúng ta cứ chậm rãi ở chung, em hy vọng chị có thể khảo sát hành vi, ưu khuyết điểm rồi lại ra quyết định, vì em muốn ở bên chị cả đời." Đàm Khả Ngải đánh tay lái vào bãi đậu xe ngầm của bệnh viện, đột nhiên mở miệng nghịch ngợm nói. "Đương nhiên, em cũng phải khảo sát chị chứ!"
Ngụy Lam chưa bao giờ gặp qua Đàm Khả Ngải nghiêm túc như vậy, trước đó nàng yêu kiều vui vẻ, không giống trầm ổn nghiêm túc như bây giờ, có một sức quyến rũ khác. Cô thở hắt ra, mở miệng nói: "Được."
"Hôm nay em không lên với chị! Sáng mai em đến đón chị được không?" Đàm Khả Ngải chớp chớp mắt với Ngụy Lam, nghịch ngợm đáng yêu.
"Được, chị đi làm đây." Ngụy Lam gật gật đầu, mở đai an toàn.
"Chờ một chút!" Đàm Khả Ngải gọi Ngụy Lam lại, "Có phải chị quên một chuyện rồi không?"
"Chuyện gì?" Ngụy Lam hơi nghiêng đầu hồi tưởng!!! Ù ôi! Nữ thần cũng quá đáng yêu quá đi à!
"Hôn em đó." Đàm Khả Ngải hơi dẩu mỗi, nhắm mắt chờ nữ thần hôn lại.
Ngụy Lam nhìn đôi môi bóng mịn của Đàm Khả Ngải, hít sâu một hơi rồi nghiêng người, như chuồn chuồn lướt nước qua môi Đàm Khả Ngải, cô nhanh chóng xoay người xuống xe chạy đi, "Được rồi."
Chỉ còn lại Đàm Khả Ngải ngồi trên xe vuốt môi cười ngây ngô.