Sau gần 2 tiếng đi xe, cuối cùng nhóm người Hàn Mộ Tịch cũng đến địa điểm cắm trại. Nơi đây vô cũng thoáng đãng mát mẻ, xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi xanh cao, vùng thung lũng chỗ cả nhóm dừng chân kế bên có một hồ nước lớn, nước trong veo, bên dưới có rong rêu xanh thẳm nên nhìn hồ nước có chút xanh biếc, khung cảnh thiên nhiên không ảm đạm nhưng lại vô cũng hữu tình.
Hàn Mộ Tịch để xe dừng gần đó, nàng bước xuống đi mở cốp xe sau rồi kêu mọi người đến lấy đồ của mình. Do chỉ đi một ngày một đêm nên đồ mang theo cũng không nhiều, chủ yếu là lều trại và một số đồ dùng cần thiết cho việc nấu nướng.
Đi bốn người nên chỉ mang theo hai cái lều, Tề Khuynh dự định sẽ cùng Ninh Ca một cái nhưng nghĩ đến lời hứa tác hợp cho Hàn Mộ Tịch và nàng nên cô đành chuyển hướng sang ở cùng Mặc Huyền Ca. Cô lấy xuống cái túi lều nặng trịch rồi nháy mắt ra hiệu cho Hàn Mộ Tịch, để nàng đi đến phụ Ninh Ca dựng lều.
" Mặc tổng, chị có phiền không nếu đêm nay tôi với chị một lều? " Tề Khuynh cùng Mặc Huyền Ca đi đến chỗ trống bên hồ, cô thả cái túi đựng lều xuống rồi quay sang hỏi nàng.
Mặc Huyền Ca ngắn ngọn nói một chữ " Được. "
Tề Khuynh nghe đối phương đồng ý cũng liền thở phào trong lòng, cô cũng thực sợ nếu nàng nói không thì đêm nay cô sẽ cùng với thiên nhiên hoà làm một mất.
Nhìn bên kia hai người Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca đã bắt tay vào dựng lều Hàn Mộ Tịch cũng làm theo, nàng nhìn Ninh Ca đang đứng bấm điện thoại kế bên, dường như nàng ấy chẳng có ý định nói chuyện với nàng.
" Ca..em có muốn phụ tôi dựng lều không? Trời cũng sắp tối rồi. "
Ninh Ca nhìn túi lều dưới chân Hàn Mộ Tịch rồi lại nhìn Tề Khuynh bên kia, nàng nhớ rõ là mình có nói với cô về vấn đề chiếc vòng và cũng nói là không muốn gặp mặt Hàn Mộ Tịch, ấy vậy mà cô lại không nhớ, bỏ nàng một chỗ cùng nàng ấy còn mình thì đến bên kia cùng với Mặc Huyền Ca.
Ninh Ca cất điện thoại vào túi, tuy có hơi bất mãn với cô nhưng đã lỡ chấp nhận đi chơi rồi nên cũng không thể ngồi không không giúp gì, nàng đi lại chỗ túi lều mở nó, lấy hết đồ đạc dựng lều bên trong ra rồi phân chia chúng cho Hàn Mộ Tịch.
" Tôi trải thảm còn chị dựng cây, xong rồi thì cùng tôi cố định nó. " Nàng tuy nói chuyện với Hàn Mộ Tịch nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt vô cùng, cứ như thể hai người xa lạ lần đầu gặp vậy.
Hàn Mộ Tịch cũng không để ý nhiều, miễn Ninh Ca chịu nói chuyện với nàng là đủ rồi, nàng gật đầu tiếp nhận đồ từ tay Ninh Ca rồi bắt tay vào dựng thật nhanh cái lều, nếu không mau chóng làm xong thì sẽ không kịp làm bữa tối.
Mặc Huyền Ca nhìn Tề Khuynh từng bước thành thạo dựng cây rồi đóng đinh cố định, nàng còn tưởng cô sẽ vừa đọc hướng dẫn vừa làm, ai ngờ cô lại thành thục như thể đã làm qua rất nhiều lần rồi vậy, chẳng lẽ trước đó cô rất hay đi cắm trại như này sao?
" Đây không phải lần đầu tiên em làm việc này đúng không? " Mặc Huyền Ca hỏi.
" Đúng vậy, trước đây học đại học cũng thường cùng bạn bè đi chơi thế này. " Tề Khuynh trả lời nàng, tay cầm búa chuyên dụng đóng xuống cây đinh cuối cùng.
" Xong rồi, chị vào trong lều kiểm tra thử xem có chỗ nào chưa được hay không? "
Mặc Huyền Ca nghe lời đi vào trong lều kiểm tra thử, rất chắc chắn, không có chỗ nào bị chùn.
" Chắc là được rồi. "
Tề Khuynh gật đầu, nhìn đến bên kia hai người Hàn Mộ Tịch các nàng vẫn chưa xong liền cũng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị Mặc Huyền Ca níu lại.
" Đừng đến giúp họ, cứ để họ cùng nhau làm. "
Mặc Huyền Ca cũng đã nghe kể về vấn đề giữa Hàn Mộ Tịch và Ninh Ca, nàng cũng vô cùng tán thành việc để hai người các nàng ở chung một chỗ như thế này.
Nghe nàng nói vậy Tề Khuynh cũng thôi cái suy nghĩ muốn trợ giúp đó, cô nhìn lên bầu trời chiều trong xanh rồi quay sang hỏi nàng. " Trời cũng còn sớm, chị có muốn đi dạo quanh đây không? "
Mặc Huyền Ca nghe thì có vẻ thú vị nhưng nàng lại có hơi do dự song lại nghe cô nói tiếp.
" Đừng lo lắng, xung quanh khu thắng cảnh này có bảo an phụ trách 24/24 nếu có chuyện gì cấp bách bọn họ sẽ ngay lập tức xuất hiện. "
Mặc Huyền Ca nghe nói có bảo an phụ trách nên cũng yên lòng không ít, nàng đối cô gật đầu.
" Đi thôi. "
Tề Khuynh đi trước dẫn đường.
...
Mặc Huyền Ca đi theo Tề Khuynh trên lối đường mòn dọc theo hồ nước lớn, nàng rất thích bầu không khi thoáng đãng ở đây, nó làm nàng dễ chịu hơn rất nhiều so với thành phố xa hoa chỉ toàn nhà với nhà, nơi đây yên tĩnh chỉ có tiếng lá cây rừng xào xạc líu ríu cùng tiếng chim kêu, không hổ là khu thắng cảnh quốc gia mà. Nhưng nếu được chọn, nàng cũng sẽ không chọn sống ở một nơi yên tĩnh như thế này, nàng còn Mặc gia và Mặc thị, chúng là gánh nặng nàng không thể bỏ, là thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của nàng.
'Bạch bạch bạch'
Âm thanh thú vị thu hút sự chú ý của Mặc Huyền Ca, nàng dời tầm mắt nhìn Tề Khuynh đứng bên bờ hồ, trên tay cô cầm một viên đá dẹt và cô vừa mới ném cho nó lướt trên mặt nước. Đây là trò nàng đã thấy rất nhiều trên ti vi nhưng chưa bao giờ nàng được thử nó, bây giờ nhìn cô chơi nàng có chút tò mò.
" Làm sao em có thể ném viên đá được như thế? " Nàng đi đến gần cô, cầm lên một viên đá tựa hồ cũng giống của cô.
Tề Khuynh nhìn viên đá trên tay nàng, cô hỏi. " Chị muốn thử? "
Mặc Huyền Ca gật đầu.
Tề Khuynh dùng một viên đá khác làm mẫu cho nàng, cô đứng đúng tư thế, dùng đủ lực để ném.
Viên đá được ném đúng thao tác liền bay nảy trên mặt nước bốn năm hồi liên tiếp mới chìm xuống.
Mặc Huyền Ca chú tâm học hỏi, nàng cũng bắt chước tư thế của cô, giơ tay rồi ném, nhưng có lẽ vẫn chưa đúng lắm nên viên đá không thể nảy trên mặt nước giống như cô ném.
Tề Khuynh lựa một viên đá mà cô thấy là tốt nhất đi đến đưa cho nàng, cô đứng sau lưng nàng, cầm lấy cổ tay ngọc của nàng nhẹ nhàng nâng lên cho đúng tầm rồi ôn nhu nói bên tai.
" Số lần nảy của viên đá sẽ phụ thuộc vào bán kính, khối lượng viên đá, tỷ lệ giữa bán kính và khối lượng, góc ném, nên chị cần phải hạ thấp trọng tâm xuống một chút, tay không giơ quá cao, lực ném vừa đủ nhưng phải nhanh thì viên đá mới nảy được. "
Mặc Huyền Ca đương nhiên nghe hiểu, nhưng nàng đối với sự gần gũi này của cô có chút không quen, không phải nàng không thích mà nàng có chút ngại....Hơi ấm do sự tiếp xúc của cô khiến cơ thể nàng nóng rang, giọng nói cô vang vẳng bên tai làm nàng hô hấp thật sự có chút mất tự nhiên.
" Chị hiểu rồi chứ? " Tề Khuynh đột nhiên hỏi, cô nghiêng đầu xuống nhìn Mặc Huyền Ca. Nàng thường ngày mang cao gót nên lúc đứng cả hai coi như là ngang nhau, nhưng bây giờ nàng chỉ mang giày bình thường nên lúc đứng kế nhau nàng chỉ cao vừa đến sóng mũi cô.
Tề Khuynh cũng cảm thấy hành động có hơi thân mật, nhưng nếu đột nhiên buông ra có khi nó lại càng trở nên không đứng đắn hơn, như là có tật giật mình vậy.
Mặc Huyền Ca nghe hỏi liền gật đầu, theo sự hướng dẫn của cô nàng ném thật mạnh thật nhanh, lần này viên đá ném đi đã thật sự nảy trên mặt nước, còn là nảy rất nhiều nữa, nàng đếm tựa hồ được 10 cái.
Mặc Huyền Ca lần thứ hai thử đã thành công như thế liền vô cùng mừng rỡ, nàng chạy đến gần mép hồ để nhìn thật kĩ viên đá đã đi xa đến mức nào, xác định đã không thấy nữa liền hởn hở quay lại nói với cô.
" Thật sự đã ném được rồi!? "
Tề Khuynh khẽ cười, gật đầu. " Thật là đã ném được. "
Mặc Huyền Ca hiếm khi cảm thấy vui vẻ với thành tựu như thế, nàng hơi kiễng chân, định sẽ nhìn thêm một lần nữa. Nhưng có lẽ vì đá ở bờ hồ quá trơn, nàng kiễng chân nhưng lại đứng không vững, cơ thể bắt đầu chao đảo.
Tề Khuynh trợn mắt khi thấy Mặc Huyền Ca sắp ngã, cô sải chân thật nhanh đến túm lấy cánh tay nàng, trước lúc để nàng ngã cô đã kịp thời kéo nàng vào, nhưng do quán tính mà cô phải chúi người về phía trước, kết quả cô không kịp thả tay nàng ra nên cả hai cùng ngã xuống hồ một cái bùm, nước văng tung toé.
Cũng may là ở khu vực sỏi đá nước cạn nên ngã xuống nước chỉ tới ngang eo, Mặc Huyền Ca thì may mắn hơn ngã trên người Tề Khuynh nên không bị thương, chỉ có cô là hơi ê mông một chút.
Nước trong hồ văng ướt mặt cả hai, Mặc Huyền Ca nhắm chặt mắt để nước không chảy vào mắt hồi lâu mới chịu mở ra, lúc mở ra trước mắt xuất hiện chính là gương mặt Tề Khuynh cũng ướt đẫm. Từng giọt nước dính trên mặt cô từ từ chảy xuống theo sóng mặt, đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng đi cùng với đôi lông mày thanh tú cong và dài tạo nên nét đẹp kiêu sa, dù có trong hoàn cảnh éo le như thế mà trông nàng không có điểm nào là thất sắc.
Tuy là nằm trong nước lạnh nhưng Tề Khuynh bỗng cảm thấy cơ thể nhiệt độ tăng cao, đôi môi ướt nước cũng bị gió thổi cho khô khốc, ánh mắt cô lại bất di bất dịch nhìn vào đôi môi đỏ hồng của nàng. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô cảm nhận được dục vọng ẩn sâu nơi đáy lòng mình đang trỗi dậy, cô ham muốn được chạm vào đôi môi ấy.
***
Nay đăng truyện hơi trễ nhưng k quá ngày m.n thông cảm