Hàn Mộ Tịch nửa ngày trời cuối cùng cũng dựng xong cái lều cho nàng và Ninh Ca, nàng thở phì phò đấm vào tấm lưng có tuổi của mình, đây là lần đầu tiên nàng làm việc tay chân như thế này, khó tránh khỏi có chút đẫm mệt.
Ninh Ca đứng nhìn cũng không nhìn nổi nữa, nàng đi lấy một chai nước suối đưa đến cho Hàn Mộ Tịch.
" Mệt thì ngồi nghỉ uống nước đi. " Mặc dù nàng cũng có phụ Hàn Mộ Tịch làm, nhưng công việc của nàng lại rất nhẹ, duy chỉ có nàng ấy là làm nhiều.
Hàn Mộ Tịch thấy Ninh Ca chủ động quan tâm mình nàng liền trong lòng nở hoa, vội nhận lấy chai nước từ tay nàng rồi bảo.
" Không mệt lắm, miễn cho tối nay em có chỗ để ngủ là được. "
Ninh Ca nghe liền thoáng đỏ mặt, nhớ lại mình cùng nàng vẫn đang giận dỗi liền nói. " Tối nay tôi với chị ngủ cùng nhau sao? Không muốn, tôi muốn ngủ với Tề Khuynh! "
" Nhưng em ấy đã chọn cùng Mặc Huyền Ca một lều rồi, em không ngủ với tôi thì ngủ với ai? Chẳng lẽ em định để tôi tối nay hoà mình với thiên nhiên sao? " Hàn Mộ Tịch nói tới đây liền bĩu môi, trong lòng thầm mắng nhẹ Ninh Ca một câu nữ nhân không có lương tâm, giận thì giận nhưng cũng đừng để nàng ngủ ngoài trời chứ.
Ninh Ca kỳ cực cũng không có cái ý định đó, nàng tuy ngoài mặt thể hiện vẫn còn rất giận Hàn Mộ Tịch nhưng cũng rất muốn ở cùng nàng. " Sao cũng được, mà hai người kia đâu? "
Nói đến đây mới nhớ Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca đã đi lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy trở về, cũng không biết là họ đã đi đâu.
" Bọn họ đi dạo vẫn chưa trở về. "
Hàn Mộ Tịch chỉ vừa nói xong, Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca đã ngay lập tức xuất hiện, cả hai đang hướng về phía họ mà đi tới, mà hình như quần áo của cả hai người có chút lạ.
" Mặc Huyền Ca cô sao vậy? Sao quần áo lại ướt đến thế này? Cô té hồ sao? " Hàn Mộ Tịch nhanh một chút hỏi han, nàng nhớ lúc cả hai người họ rời đi quần áo đều khô ráo, vậy mà sau khi trở về lại ướt sủng như thế này.
Mặc Huyền Ca im lặng không lên tiếng, buộc người kế bên phải nói thay.
" Tôi với chị ấy không cẩn thận ngã xuống hồ, chúng tôi không sao. " Ngã xuống hồ là sự thật, còn lý do vì sao, Tề Khuynh không dám nói.
Ninh Ca nghe đến cô ngã xuống hồ liền nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, cô là người rất cẩn thận và chừng mực, lí nào lại bất cẩn như vậy?
" Được rồi bae, cậu mau đi thay quần áo đi, nếu không sẽ lại ảnh hưởng sức khoẻ. " Ninh Ca lên tiếng nhắc nhở cô.
Tề Khuynh gật đầu, nói với Mặc Huyền Ca kế bên.
" Chị vào trong lều trước đi Mặc tổng, tôi sẽ ra xe lấy đồ rồi đem đến cho chị. "
Mặc Huyền Ca hiểu ý liền gật đầu đi vào trong lều trước, Tề Khuynh cũng nhanh chóng ra xe lấy đồ cho nàng và mình.
Trong lúc chờ Tề Khuynh mang đồ thay đến, Mặc Huyền Ca ngồi ngẩn ra một chỗ nghĩ về sự việc ban nãy ở bờ hồ. Trong một khắc đó, khi nhìn vào ánh mắt của cô, nàng liền biết cô muốn cái gì, và nàng cũng không có ý định cự tuyệt nó, nhưng ngay lúc hai cánh môi tưởng chừng sẽ chạm nhau thì cô đột nhiên lại xoay đầu tránh đi, cô nhẹ đẩy nàng ra rồi đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, sau đó thì cô dẫn nàng về.
Mặc Huyền Ca ngồi trên ghế sầu não suy nghĩ, trong khoảnh khắc đó rõ ràng là cô cũng đã rất muốn nhưng tại sao lại tránh đi? Nàng cũng đâu có ý định muốn đẩy cô ra?
Có lẽ Mặc Huyền Ca vẫn chưa biết, Tề Khuynh lúc đó đã cố gắng như thế nào để không phạm thượng đến nàng, cô không muốn vì hành động nhất thời của mình làm ảnh hưởng đến Tề thị, với cô cũng không chắc là nàng có chấp nhận được hành động như thế không.
Tề Khuynh sau khi lấy đồ xong liền đi đến đưa cho Mặc Huyền Ca, cô vén tấm rèm cửa ra đưa cho nàng túi đồ xong thì đi mượn lều của Hàn Mộ Tịch để thay đồ, vì trời cũng sắp tối nên cô sẽ ưu tiên mặc quần thun dài và áo thun cùng loại.
Thay đồ xong thì Tề Khuynh trở về lều của mình, cô biết Mặc Huyền Ca đã thay đồ xong thì mới dám vào nói với nàng. . ngôn tình sủng
" Buổi tối ở đây sẽ khá lạnh và có côn trùng này kia, chị nên thoa một ít thuốc xua côn trùng lên người. " Cô lấy ra chai thuốc thoa xua đuổi côn trùng đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng.
Mặc Huyền Ca nhận lấy chai thuốc từ tay Tề Khuynh, nàng nhìn chằm chằm nó một hồi lâu liền đưa lại cho cô, nói. " Tôi không dùng. "
Không dùng? Nàng mặc quần ngắn như vậy mà không dùng thì định làm mồi cho muỗi hay sao?
" Chị không biết dùng đúng không? " Tề Khuynh nghĩ sao liền nói, cô cá chắc rằng nàng sống ở thành phố điện đài quen rồi, ngồi đâu cũng là phòng máy lạnh, ít có hoạt động ngoài trời như thế nên những thứ như thế này hoặc là đã từng thấy qua hoặc là chưa bao giờ dùng.
Mặc Huyền Ca bị nói trúng tim đen liền khựng người, nàng dù có không biết dùng cũng không muốn ai biết nàng không biết dùng. " Tôi có nói như vậy sao? Chỉ là tôi không thích bôi những thứ bết rít này lên người. "
" Nó không bết rít. "
Vẫn không ăn thua với nàng.
" Vậy tôi giúp chị thoa nó lên người thì sao? "
" Sao cũng được. "
Tề Khuynh: "..."
Nói là bôi lên người nhưng thực chất là chỉ có tay và chân, Tề Khuynh đây cũng là lần đầu làm việc như thế này đối với người khác, cô thoa đều thuốc trên hai chân nàng, dùng tay massage nhẹ nhàng chậm rãi cho nó thấm đều, tuy nói là thuốc nhưng mùi lại rất thơm, có lẽ vì vậy mà nó xua đuổi được côn trùng.
Mặc Huyền Ca căn bản là ngồi yên một chỗ không dám nhúch nhích mặc cho bàn tay Tề Khuynh lả lướt trên người mình, đây là lần thứ hai trong ngày mà nàng với cô tiếp xúc thân mật như vậy, thật là có chút lạ, cũng có chút thích.
Thoa thuốc xua côn trùng cho nàng xong thì cả hai đi ra ngoài, bên ngoài, Hàn Mộ Tịch và Ninh Ca đã bắt đầu dọn ra bếp nướng, bàn ghế ăn, cô thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lại giúp đỡ một tay, đem than và đồ nướng ra để sẵn.
" Đêm nay cậu thật sự sẽ ngủ cùng chị ấy sao? " Ninh Ca tiến lên hỏi khẽ Tề Khuynh, mắt lướt qua nhìn Mặc Huyền Ca đang đứng nói chuyện cùng Hàn Mộ Tịch. " Chị ta đồng ý à? "
Tề Khuynh kiên nhẫn gật đầu, " Mặc tổng đã đồng ý cùng chúng ta đi chơi, nên sẽ không lại bỏ tôi ngủ ở ngoài. "
Trời bắt đầu buông màn đêm xuống, mọi thứ cũng coi như chuẩn bị xong, tối nay, cả bốn người các nàng sẽ mở một tiệc nướng nhỏ bên bờ hồ, bọn họ lấy lý do cả tuần làm việc mệt mỏi để coi như tự thưởng cho bản thân.
Tề Khuynh bắt tay vào việc nhúm than, cô lấy một cây quạt giấy đã chuẩn bị sẵn để quạt cho mau lửa, khói bóc lên nghi ngút, cô phát hiện Mặc Huyền Ca cư nhiên lại ngồi dưới gió, khói than từ bếp nướng toả ra đều hướng nàng bay tới, cô nhìn sang Hàn Mộ Tịch đang ngồi gần mình rồi nhìn cái ghế nàng đang ngồi, đấy là ghế cô đã chuẩn bị cho Mặc Huyền Ca.
" Phó tổng, phiền chị có thể ngồi chỗ khác không? Ghế này là chuẩn bị cho Mặc tổng. "
Ể!?
Hàn Mộ Tịch bộ mặt ngây ngốc nhìn cô. Cái gì chứ cái ghế cũng tranh giành là sao? Ở đây cũng đâu có thiếu ghế! Nàng còn chưa kịp hỏi lại thì đã nghe cô nói với Mặc Huyền Ca.
" Mặc tổng, chị đến đây ngồi đi, chỗ chị dưới gió sẽ bị ám khói. " Tề Khuynh vỗ vào lưng ghế Hàn Mộ Tịch, ý bảo nàng nhanh một chút dời đi chỗ khác.
Hàn Mộ Tịch cắn răng, bất đắt dĩ đứng lên nhườn chỗ cho Mặc Huyền Ca, còn nàng đi qua cái ghế trống bên cạnh Ninh Ca để ngồi. " Cô cũng thật là tốt số, có được một thư ký chu đáo như vậy. " Nói đến đây nàng bỗng chốc nhận ra gì đó, hình như Mặc Huyền Ca và Tề Khuynh hôm nay cư xử có chút thân hơn bình thường đi?
Đầu tiên là Tề Khuynh đề xuất được ở cùng một lều với Mặc Huyền Ca, nàng cũng không có ý kiến. Tiếp đến là cả hai cùng đi chơi riêng, nàng cũng không từ chối. Bây giờ chuẩn bị bàn ghế ăn tối, cô cũng chuẩn bị cho nàng chỗ ngồi tốt nhất, mà nàng từ đầu đến cuối đều thuận theo ý cô, rốt cuộc đây là loại quan hệ gì? Nàng có phải là Mặc Huyền Ca mà mình biết nữa không vậy?
Hàn Mộ Tịch nhìn sang Ninh Ca, thấy nàng cũng giống mình đang quan sát nhất cử nhất động của cặp đôi trước mặt, có lẽ nàng cũng đã nhận ra gì rồi đi.
" Mặc tổng, chị muốn uống rượu hay nước ngọt? Nước ngọt tối uống có lẽ không tốt, nhưng rượu trái cây chị có thể uống một ít. " Tề Khuynh vừa nướng thịt vừa hỏi nàng.
" Em có định uống nước ngọt không? " Mặc Huyền Ca hỏi ngược lại cô.
Tề Khuynh lắc đầu, " Không, tôi sẽ uống rượu trái cây, tôi không muốn còn trẻ đã bị đái tháo đường đâu. "
" Ừm, vậy tôi uống rượu trái cây. "
Hàn Mộ Tịch ngồi một bên nghe xong cũng nuốt không nổi ngụm coca cuối cùng nữa, rõ ràng là đi chơi bốn người, nhưng hiện tại lại giống buổi hẹn hò riêng biệt của Tề Khuynh và Mặc Huyền Ca vậy, bọn họ không để các nàng vào mắt a!
Hàn Mộ Tịch tin rồi, tin những gì Lâm Anh nói rồi, chắc chắn giữa hai người này có chuyện mờ ám.