Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 382: Chờ đợi Niết Bàn Trùng sinh



Editor: Thơ Thơ

'Được rồi, chị muốn, em cũng có thể nghe đến bên ngoài ra lệnh giết mẫu bảo tử. Chị không sợ chết, nhưng, chị đây vừa chết, oan trên người chị, đời này chỉ định không cách nào rửa sạch; Huyết Hải Thâm Cừu trên người chị, cũng không có ai có thể báo cho chị, cho nên... Coi như chị cầu xin em, giúp chị một chút! Giúp chị một chút!' Tuyết Vi ‘bùm’ một tiếng quỳ gối trước mặt Khúc Lăng.

     Thanh niên mới vừa đầy 18 tuổi, nhìn thấy cảnh này lập tức liền luống cuống, thế nhưng cậu lại là người có lòng, cậu có thể cảm giác được trên người Tuyết Vi đúng là lưng đeo gì đó quá mức nặng nề không có giải quyết.

     'Được, Chị Tuyết, em giúp chị, chị nói, cần em giúp chị thế nào?'

     'Rất đơn giản, một lát, nhóm bác sĩ này trở lại, em hãy nói, thấy chị từ cửa sổ này nhảy vào trong biển là được rồi!'

     'Chị Tuyết, chị đây là muốn... ?'

     'Giả chết! !'

     Chỉ có như vậy, cô mới có thể xóa đi ý nghĩ Tuyết Khả Duy muốn giết cô.

     Chỉ có như vậy, cô mới có thể diệt trừ tiêu tan hận ý trong lòng Hoàng Phủ Minh;

     Chỉ như vậy, cô mới có thể Man Thiên Quá Hải (dối trời qua biển), lừa gạt những người hi vọng cô chết, cuối cùng... Thơ_Thơ_ddlqd

     Chờ đợi Niết Bàn Trùng sinh! !

     'Tốt, em hiểu, nhưng bây giờ bộ dáng này của chị... ?' Khúc Lăng lo lắng nhìn Tuyết Vi sắp sinh.

     Cô khó khăn đè ép đau đớn phần dưới bụng, mỉm cười nói: 'Mạng của chị, chị làm chủ. Thoát đi nơi này, nếu như chị vẫn chết, đó cũng là lựa chọn của chị; nếu như có thể sống nữa, chết, chính là những người hi vọng chị chết! ! !'

     'Ừ. Này Chị Tuyết, mỗi ngày Khúc Lăng liền chờ chị khải hoàn trở về.'

     A, khải hoàn trở về?

     Sẽ có ngày này!

     Nhất định sẽ có ngày này! ! !

     Tuyết Vi hé mắt, kích động ôm lấy Khúc Lăng: “em trai tốt, ân tình của em chị nhớ kỹ, chờ chị trở lại, nhất định sẽ trả lại gấp bội chuyện này cho em.”

     'Ừ, Chị Tuyết chị đi nhanh lên một chút. Một lát đám người kia trở lại, chị sẽ không đi được.'

     'Tốt...' đợi Tuyết Vi mới vừa rời khỏi, nhìn lại, nhìn nụ cười ở trên mặt Khúc Lăng giống như ánh mặt trời, chân mày căng thẳng, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn bạc trên cổ do mẹ lưu lại cho mình: 'Em trai tốt, vạn nhất có một ngày Hoàng Phủ Minh phát hiện ra là chị giả chết, cũng trách phạt em, em liền giao chiếc nhẫn này cho anh ta, anh ta nhất định sẽ không làm khó em! ! !' Thơ_Thơ_ddlqd

     'Vâng.'

     'Gặp lại sau, Khúc Lăng.'

     'Chị Tuyết... Bảo trọng...'

     Cùng thiếu niên chỉ có vài lần duyên phận gặp gỡ, Tuyết Vi vội vàng từ nơi này thoát khỏi bệnh viện đơn sơ.

     Người cô mang thai, hành động bất tiện, lại thêm con sắp chào đời, mỗi bước đi đều gian nan.

     Có lẽ là trời cao cũng đang giúp cô.

     Sau đó Tuyết Vi rời đi bệnh viện không lâu, thân thể gần hỏng mất mắt thấy cũng không cách nào chèo chống, ai ngờ, cô vô tình gặp một vị bác sĩ sản khoa đã về hưu ba năm.

     Cũng là lão bác sĩ kia giúp Tuyết Vi sinh nở, hơn nữa, Tuyết Vi căn bản cũng không phải là người khó sanh, mà là người mang một đôi Long Phượng Thai, mới có thể đưa đến con chậm chạp không cách nào ra đời.

     Không sai biệt lắm sau khi sanh ba ngày, Tuyết Vi liền cáo từ vị lão bác sĩ kia, cả đêm tìm nơi nương tựa, tìm đến Cảnh Bác Hạo ở ngoại thành ngự thành.

     Hơn nữa đặt tên cho một đôi trai gái của mình, một gọi là Tiểu Cửu, một gọi là Miêu Miêu. Hàm nghĩa là... Thơ_Thơ_ddlqd

     Ở dưới ‘chiến loạn luân phiên’, hai đứa bé này cũng có thể bình an ra đời, giống như loài mèo, có chín cái mạng.

     Mà cũng ngụ ý Tuyết Vi hi vọng tương lai mạng con của mình cũng có thể giống như Miêu Yêu Cửu Mệnh, có chín mạng, vĩnh viễn cũng có thể kiếp sau Trùng sinh...

     Trí nhớ kéo về.

     Tuyết Vi thở dài một hơi, đầu, vô lực dựa vào ở trên lưng ghế sa lon, nhàn nhạt nói: "hiện tại tôi đã không có nhà để về, chỉ sợ là, tôi mới vừa một bước vào đất Hoàng Thành cũng sẽ bị 'Vạn tiễn xuyên tâm' ."

     "Cũng phải... Chồng cô là một quân trường Hoàng Thành, lại không để ý tới cô; cha cô là tài phiệt số một Hoàng Thành, lại chẳng quan tâm tới cô; mẹ kế cô có bối cảnh gia tộc Hào Môn Hoàng Thành, lại xem cô trở thành cái đinh trong mắt; chị cả của cô càng thêm kiêm nhiều bối cảnh, lại một lòng muốn diệt trừ cô. Cô thật đúng là... Không có chỗ để đi."

     Cho nên cô mới nói.

     Chỉ sợ, cô mới vừa thò đầu ra ở Hoàng Thành, một giây kế tiếp, thì phải bị ám sát rồi.

     Mặt Tuyết Vi vô biểu tình chuyển động cái nhẫn kết hôn trên ngón vô danh, viên kim cương phía trên lóe sáng, hôm nay lại vô cùng chói mắt.

     "này, nữ tiện nhân này, tiểu tử kia giúp cô thoát thân như vậy, cô chỉ cho người ta một chiếc nhẫn bạc không đáng giá bao nhiêu tiền, lại không cho người ta cái nhẫn kim cương này, cô thật đúng là không ngốc." Cảnh Bác Hạo vừa thấy chiếc nhẫn kim cương này lóe sáng, cũng không khỏi liếc mắt Tuyết Vi một cái.

     "tôi nói, anh mới là tiện ** nhân, có thể chớ coi tôi tầm thường như vậy có được hay không? Tôi cho Khúc Lăng chiếc nhẫn này, đó mới thật là hại chết cậu ta! ! !" Thơ_Thơ_ddlqd

     "Lời này là thế nào?" Cảnh Bác Hạo đã có thể không rõ, ý Tuyết Vi để lại chiếc nhẫn, đơn giản chính là muốn kích thích tình của Hoàng Phủ Minh đối với cô, từ đó thả Khúc Lăng Nhất một con đường sống, để lại cái nhẫn nào không giống nhau?

     "Hiện tại, ở trong lòng Minh, tôi đã vì hôn nhân của chúng tôi phủ thêm một tầng đen bất trung, nếu như Khúc Lăng giao ra cái nhẫn cưới này, Minh nhất định sẽ nhớ tới tội tôi bất trung, từ đó giận giết Khúc Lăng; nhưng chiếc nhẫn bạc này, lại chưa bao giờ bị dính qua bất kỳ vết nhơ nào, cho nên..."

     Chỉ có chiếc nhẫn kia, mới có thể làm nhớ lại quá khứ bọn họ đã từng tốt đẹp, làm cho Hoàng Phủ Minh hơi có lay động.

     Cảnh Bác Hạo coi như là hiểu mục đích Tuyết Vi hành động lần này, vừa thở dài một tiếng: "Nhưng, Tuyết Vi, tôi phải nhắc nhở cô một chút, tôi không có bất kỳ năng lực nào giúp cô báo thù, nếu như cô ở chỗ này của tôi, rất có thể... Cả đời này đều không thể chống lại với đám nhân vật lớn ở Hoàng Thành."

     Điểm này Tuyết Vi đã sớm nghĩ qua.

     Bất quá Cảnh Bác Hạo chính là một chủ khách sạn, đúng là không thể mang đến cho cô bất kỳ hi vọng báo thù nào.

     Nhưng...

     "tôi có thể đợi! !"

     "đợi?"

     "Đúng! Một năm không có cơ hội, tôi sẽ chờ hai năm, hai năm không có cơ hội, tôi sẽ đợi ba năm, chờ mười năm, chờ hai mươi năm, chỉ cần bọn họ một ngày chưa chết, tôi sẽ một ngày không buông bỏ ý niệm này. Đợi cho đến khi tôi có đầy đủ năng lực chống lại người nhà họ Tuyết! ! !"

     Lúc Tuyết Vi nói lời này, vẻ mặt tràn đầy oán hận, hàng răng cũng nghiến chặt. Đủ để thấy, cô hận sâu đến cỡ nào đối với nhà họ Tuyết! (xem nhanh ở dembuon chấm vn)

     "được, vậy cô từ từ chờ đi. Hiện tại..." Nói xong, Cảnh Bác Hạo từ trong túi móc ra mấy trăm đồng tiền cùng một tờ giấy nhét vào trong tay Tuyết Vi.

     "anh cho tôi tiền làm gì?"

     "nguyên liệu nấu ăn của khách sạn lập tức dùng hết rồi, cô nhanh đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn đi."

     "A? ? ?" Tuyết Vi ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời bên ngoài: "Hiện tại trời đã tối rồi, anh còn nói tôi đi mua sao?"

     "Thời gian này bán món ăn, vừa lúc rất tiện nghi."

     "Nhưng... Anh cũng không phải không biết trị an khu này có nhiều loạn, trễ như thế anh kêu tôi đi ra ngoài, sẽ không sợ tôi bị..." Nói xong, Tuyết Vi đáng thương cúi đầu, hiện rõ bộ dạng cô gái nhỏ yếu đuối.