Nhưng mà, đôi mắt Cảnh Bác Hạo một lệ: “Xin lỗi, tôi đối với người phụ nữ không có hứng thú, cô làm nũng với tôi cũng vô dụng. Lập tức!!! Cút đi!! Mua đồ ăn! Nếu không!! Tôi liền quăng cô cùng hai đứa nhỏ ra ngoài!!!! Nghe được không??”
“Tuân mệnh, trưởng quan, tôi đây liền đi mua sắm!” Tuyết Vi cung kính với Cảnh Bác Hạo kính một cái chào theo nghi thức quân đội, thành thành thật thật liền chạy ra chợ mua đồ ăn ……
Tuy Nói, trị an ngoài thành Ngự thành đích xác không tốt lắm. Nhưng, vừa đến buổi tối, đúng lúc trấn nhỏ này trong đêm trăng tĩnh lạnh thật sự thơ mộng, hai bên đường tràn ngập hơi thở bừng bừng sức sống, tiếng côn trùng rả rít quanh quẩn trong đêm. Duy nhất không tốt là, từ khách sạn của Cảnh Bác Hạo đi chợ bán thức ăn cần thiết phải đi qua một con đường nhỏ cực kỳ hẻo lánh. Thơ_Thơ_ddlqd
Con đường quanh co không Nói, hai bên càng thêm cỏ dại mọc thành cụm, phía trước là đêm tối mênh mông, Tuyết Vi không khỏi giật mình một cái, gia tăng bước chân đi trước.
‘ xoẹt xoẹt……’ bên cạnh bụi cỏ truyền đến một tiếng vang quỷ dị, Tuyết Vi căn bản không kịp tự hỏi quá nhiều, cô khẩn trương nuốt nước miếng, vừa muốn bỏ chạy.
Lại không nghĩ……
“A!!!” Trong bụi cỏ, đột nhiên vươn một bàn tay to mạnh mẽ bắt được tay nhỏ của cô, cô sợ tới mức hét to một tiếng.
Còn không đợi Tuyết Vi tìm tòi, tay kia dùng sức lôi kéo, lưng cô thuận thế dựa vào trong một cái lòng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ, bị một bàn tay to che kín chặt chẽ. “ưm……”
“Người phụ nữ, nếu cô lộn xộn, tôi lập tức liền giết cô!”
Bên tai, truyền đến một tiếng cực giàu từ tính, tiếng này thập phần dễ nghe. Tuyết Vi lập tức phối hợp ngừng giãy giụa, lấy lưng dựa vào trước ngực người đàn ông.
“Thực tốt.” Người đàn ông vừa lòng cười cười.
Ai ngờ, giây tiếp theo……
‘ cốp cốp cốp ……’ lượng lớn tiếng bước chân tới gần bọn họ, nối gót tới chính là……
“tôi nhìn thấy anh ta chạy trốn hướng này.”
“Lập tức đuổi theo.”
Mắt thấy, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tuyết Vi lạnh lùng nhíu lông mày, nói vậy, những người đó là đang đuổi bắt người đàn ông đang bắt cóc mình sao?
Nên lựa chọn làm sao? Thơ_Thơ_ddlqd
Là trợ giúp người đàn ông này chạy thoát? Hay là trợ giúp đám người kia bắt lấy người đàn ông này chứ?
Đang nghĩ ngợi tới.
Người đàn ông đột nhiên quay lại thân thể Tuyết Vi, còn không đợi cô phản ứng lại đây, một mảnh môi, thuận thế đè ở trên môi cô ……
“ưm.” Con ngươi dần dần mở lớn, Tuyết Vi trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông gần gũi dán ở trước mắt mình, không cách nào phân biệt rõ tướng mạo đối phương, nhưng, lông mi người đàn ông này thật ra thập phần cong vút.
“Đầu, bên kia có bóng người.”
“Qua nhìn xem.”
“Vâng.”
Nghe được tiếng đối thoại, Tuyết Vi theo bản năng nghiêng mắt nhìn sau lưng người đàn ông. Chỉ thấy, bốn, năm người đàn ông mặc âu phục bước nhanh đi tới bọn họ.
Nhưng, khi khoảng cách còn có mấy mét, mấy người kia dừng bước.
“Hóa ra là một đôi tình lữ đang thân mật. Đi, phỏng chừng người nọ chạy trốn tới nơi khác. Chúng ta đi nơi khác lục soát.”
Mày Tuyết Vi gắt gao nhíu chặt, người đều đi rồi, người đàn ông đáng chết này làm sao còn không buông tay? Rốt cuộc muốn hôn tới khi nào?!
Đang nghĩ ngợi tới.
Rốt cuộc người đàn ông buông lỏng đôi tay kìm chế thân thể Tuyết Vi ra: “Hừ? Thật là đứa bé ngoan ……” tiếng hài hước không nhanh không chậm rơi xuống.
Mặt người đàn ông cách Tuyết Vi càng ngày càng xa, tướng mạo anh cũng càng thêm rõ ràng lên. Thơ_Thơ_ddlqd
Dưới ánh trăng chiếu vào gương mặt người đàn ông kia gần như yêu nghiệt ……
Lông tơ toàn thân Tuyết Vi ‘ tư lăng ’ lập tức liền dựng lên.
Sát!!!
Làm sao sẽ là……
Dạ…… Dạ…… Dạ Phi Linh??
Tình huống này *** làm sao?!
“Hương vị thật là không tồi đâu. Nói cho tôi, cô tên là gì?” Dạ Phi Linh tà tứ liếm láp môi dưới, dáng vẻ này miễn bàn nhiều mị hoặc.
Tuyết Vi hơi sửng sốt.
Mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt lam của Dạ Phi Linh đang nhìn.
Anh là mất trí nhớ? Hay là giả ngu, bất quá mới mấy tháng không gặp, liền nhận không ra cô là ai sao?
Hoặc là……?!
Thử tính vươn tay nhỏ, cô mới vừa quơ ở trước mắt Dạ Phi Linh một chút.
Tay Dạ Phi Linh lập tức cảnh giác bóp lấy cổ tay cô, âm trầm nói: “cô muốn làm gì?!”
Thật là người đàn ông đáng sợ.
Rõ ràng đôi mắt mù, lại còn có thể cảm giác được nhất cử nhất động quanh mình, một quân trường không hổ là một quân trường, năng lực cảnh giác là người thường không cách nào bằng được. Thơ_Thơ_ddlqd
“Tiên, tiên sinh, đôi mắt của anh……?” Tuyết Vi sợ Dạ Phi Linh sẽ nghe ra giọng mình, cho nên cố ý làm âm điệu trở nên cực kỳ đáng yêu.
“không quan hệ với cô!!” Bốn chữ lạnh lùng rơi xuống, anh một phen ném tay Tuyết Vi ra.
Hừ, không quan hệ với cô, vậy cô không hỏi là được.
Nhưng……
Thân là bá chủ Ngự thành, bị người đuổi giết, đôi mắt lại mù, nhưng thật ra cô thật khá tò mò, rốt cuộc Quân khu Huyền Vũ đã xảy ra chuyện gì, nên không phải là……
Binh biến đi?!
“cô còn không có trả lời vấn đề của tôi.” Vẻ mặt Dạ Phi Linh cảnh giác vừa chuyển, tà tà nở nụ cười.
Hừ, quả nhiên là tính cách người đàn ông âm tình bất định.
Trong một giây, vẫn là mặt âm trầm đến hù chết người; giây tiếp theo, là có thể lập tức biến thành gương mặt tươi cười. Loại đàn ông này, thật là đáng sợ!
“tôi, tôi kêu Vi Tuyết. Anh có thể kêu tôi tiểu Tuyết.”
“Hừ? Tiểu Tuyết? Nhà cô ở nơi nào?”
“Nhà tôi……?” Mắt to của Tuyết Vi xoay chuyển, hai tròng mắt lập tức xẹt qua một tia sáng giảo hoạt: “Nhà tôi ở gần đây.”
“vậy, có thể cho tôi tá túc một đêm hay không. Yên tâm, tôi nhất định sẽ báo đáp cho cô phong phú!”
Tá túc một đêm sao?
Dạ Phi Linh, bây giờ anh đã rơi vào ‘ trong tay ’ Tuyết Vi tôi, giống anh loại này trăm năm khó được một ngộ ‘ long phun châu ’ Tuyết Vi tôi sao có thể là kẻ hèn cho anh ngủ lại một đêm đơn giản như vậy chứ? (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
Nghĩ vậy……
Tuyết Vi không khỏi nở nụ cười quỷ dị: “Có thể, tiên sinh, tôi mang anh trở về nhà tôi đi.”
Cũng không cần mua đồ ăn gì, Tuyết Vi dắt Dạ Phi Linh đã mù liền đi tới khách sạn của Cảnh Bác Hạo.
Đẩy cửa khách sạn ……
“Tuyết……” Cảnh Bác Hạo vừa muốn trách cứ Tuyết Vi vì sao không có mua đồ ăn trở về, liếc mắt một cái liền nhận ra Dạ Phi Linh đứng ở bên cạnh cô.
Một đôi mắt khó có thể che dấu đào hoa, Cảnh Bác Hạo nhớ rõ, chính mình cùng Dạ Phi Linh từng có một lần gặp mặt, khi đó, anh đã bị người đàn ông yêu nghiệt này làm mê đảo.
“anh, vị tiên sinh này giống như gặp nạn, chúng ta thu giữ anh ta một đêm được không?”
“được, đương nhiên được.” Đây chính là chuyện Cảnh Bác Hạo ước mơ.
“Tiên sinh, chúng ta nên xưng hô thế nào với anh?” Tuyết Vi đỡ Dạ Phi Linh ngồi xuống trước bàn ăn.
“Kêu tôi zero.”
Thiết!
Linh liền linh, còn zero, bày đặt tiếng Anh. Tuyết Vi hung tợn cho Dạ Phi Linh trước mắt một cái xem thường, ngay sau đó, lập tức cười nói: “zero tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người đó vì sao muốn bắt anh chứ?”