Nửa Đời Phù Hoa

Chương 7: Cứu người



Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tập trung xếp hàng ở ngoài sân để Cao quản gia phân lại công việc cho mọi người. Được phân đến viện của các chủ tử hay phân đến tiền viện đương nhiên là mong ước trong lòng mọi người rồi. Dù sao ngoài những nô tài thiếp thân mà Tứ gia mang theo thì những người được chọn đi tiền viện hầu hạ chủ tử là đang hân hoan nhất.

Phù Hoa đương nhiên là một tiểu nha hoàn không có tiếng tăm gì, thân phận lại thấp kém nhất. Nên tiếp tục ở lại phòng bếp làm tạp vụ. Nói tóm lại là làm những công việc vừa bẩn, vừa mệt. Còn Thu Hạnh và hai người bạn cùng phòng nàng thì được phân đến tiền viện làm việc. Họ đương nhiên là vui mừng, cũng chính vì lí do đó mà họ càng khinh thường Phù Hoa hơn, và dần cô lập nàng. Phù Hoa tính tình khiêm nhường, không để tâm đến việc đó.

Hằng ngày bận rộn làm việc trong nhà bếp,nàng thường xách đồ cho đầu bếp, rửa rau, nhặt rau,rửa bát,làm chân chạy vặt,nên trên người luôn thường dính vết bẩn. Hai bộ quần áo bằng vải thô lúc trước cũng bị Phù Hoa giặt đi giặt lại liên tục đến bạc màu. Đầu bếp và gã sai vặt trong bếp thấy nàng là một hạ nhân hạ đẳng nhưng làm việc chăm chỉ, cần cù, không lười biếng, không đùn đẩy công việc, cũng không tính toán chi li. Cũng hoà bình làm việc, không hề làm khó nàng, nhiều lúc còn ra mặt giúp đỡ một phen. Phù Hoa sống an phận, chưa từng nghĩ tranh sủng với chủ tử, càng không có ý định câu được con rùa vàng nào đó. Tâm tĩnh như dòng nước mùa thu, thời gian cũng trôi qua thật nhanh.

Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ của nàng ở kiếp trước, cũng như ngày nàng chìm xuống dòng sông đó. Phù Hoa xa xỉ mua một lư hương nhỏ và một hộp gỗ đàn hương,nửa đêm đốt ở một góc chỗ cây hoa quế. Sau khi quỳ xuống vái lạy ba cái, nàng thẳng lưng quỳ trong góc sân tối đen. Ánh trăng trong suốt xuyên qua các tán lá cây yếu ớt lay động trong gió. Cho đến khi cây hương cháy hết, nàng mới đứng dậy, thu dọn đồ đạc, bước từng bước với đôi chân tê dần về phòng. Phù Hoa về phòng nằm trên giường dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng phản chiếu ánh sáng qua khe cửa chiếu lên gương mặt nàng. Dù là trong giấc ngủ, gương mặt nàng vẫn hiện hữu nét buồn man mác mang theo ưu sầu.

Qua hai tháng sau, trận tuyết đầu tiên của năm Khang Hi thứ ba mươi tám không báo hiệu trước rơi xuống. Cũng may Tứ phủ đã phát quần áo mùa đông cho hạ nhân từ trước. Phù Hoa vốn tiền công ít, quần áo ít, không so được với người khác, lại còn ác mộng phong hàn lúc mới xuyên qua lên thời tiết trở lạnh khiến nàng cẩn trọng hơn. Thời tiết hôm nay thật lạnh, Phù Hoa nhanh chóng mặc quần áo thật kĩ rồi đi về phía phòng bếp chuẩn bị làm việc.

Tiến vào phòng bếp, nàng phát hiện hôm nay nơi đây có vẻ bận rộn hơn hẳn. Nhìn thấy mọi người trong phòng, ai cũng bận rộn đầu đầy mồ hôi. Từng món ăn tinh xảo được đầu bếp chỉ huy sắp xếp nguyên liệu để nấu nướng. Thấy nàng ngạc nhiên đứng ở cửa, một gã sai vặt thấp giọng nói với nàng:

" Hôm nay là sinh thần của Gia, Tứ gia có mời các vị hoàng tử khác đến phủ dự tiệc, nên mọi người mới gấp gáp như thế. "

Phù Hoa nghĩ thì ra là như vậy, sinh thần của ngài ấy vào tiết trời mùa đông này ư, thật trùng hợp.

" Cô mau đi rửa sọt lê đông được Bát gia tìm về đi. Đông này khó kiếm được lê lắm nên rửa cẩn thận. "

Vị đầu bếp trong phòng bắt đầu giao việc cho nàng. Tuy rửa lê thôi nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong thời tiết tuyết rơi như hôm nay thì..... thấm lạnh vào trong tim gan.

Nàng vừa rửa xong lê, đưa cho gã sai vặt xếp vào đĩa bưng lên thì nghe thấy đầu bếp chỉ huy một gã sai vặt khác bưng những bát canh rau rền đi tiền sảnh. Gã sai vặt bưng ra khỏi phòng đi ngang qua Phù Hoa đang đi vào.

Chợt những kí ức trong Phù Hoa lóe lên. Một sự nghi ngờ xen lẫn lo lắng hiện ra. Trong những kiến thức y học mà nàng học được, thì rau dền ăn với Lê sẽ gây ra tiêu chảy và ngộ độc. Nếu ăn nhiều có thể gây nguy hiểm tính mạng.

Đây là sự vô ý, hay tranh đấu gay gắt từ xưa ở nơi này? Trong phủ Tứ gia quy định nghiêm ngặt tại sao lại xảy ra chuyện này. Phù Hoa lắc đầu xua tan suy nghĩ miên man trong đầu. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nàng chỉ là một nha hoàn làm việc trong bếp mà thôi.

Vừa vùi đầu nhóm lửa, nàng vừa miên man suy nghĩ về chuyện đó. Phù Hoa tự an ủi mình, chắc không có chuyện đó đâu, có lẽ họ chỉ ăn một trong hai món đó thôi. Nhỡ sự việc xảy ra thì sao? Đồng nghĩa với việc nàng thấy chết không cứu, không xứng với y đức của mình,về sau liệu lương tâm có thể yên ổn mà sống không?

Dường như lúc này nàng không thể bình tĩnh tiếp được. Nhưng nói làm sao để họ không ăn hai món đó đây? Liệu họ tin nàng không? Phù Hoa càng nghĩ càng đứng ngồi không yên. Nàng cắn môi, không để ý đến xung quanh chạy thẳng ra khỏi phòng bếp trong cái nhìn kì quái của mọi người.

Phù Hoa không thuộc đường lắm, cứ hoảng hốt chạy loanh quanh, lòng vòng đến tiền sảnh. Nhưng khó khăn lắm mới tới cửa, đi vào thế nào đây? Có thể không xuất đầu lộ diện làm việc này được không? Nhưng lại biết rằng không tự làm sao có thể yên tâm được. Lúc này đây, một mớ suy nghĩ rối như tơ vò đang ong ong trong đầu Phù Hoa.