Nửa Đời Tội

Chương 16: Vu hồi (1)



Lời editor: Chương này tác giả không đăng bản raw, chị không tìm thấy được ở chỗ nào khác nên edit dựa trên bản QT của hu_than_cac. Có thể sẽ có đoạn không sát ý lắm vì không có bản raw để tham khảo, mọi người đọc tạm vậy.

-----------------------------

Y ôm Nguỵ Vô Tiện, nhỏ giọng kêu: "Nguỵ Anh ...." Thân thể người trong lòng ngực mềm ấm, cũng không kháng cự sự ôm ấp của y. Nguỵ Vô Tiện mở to đôi mắt trống rỗng, hơn nửa ngày, mới nói ra một tiếng: "Cút"

***

Lam Vong Cơ đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, chưa hết kinh sợ thở dồn dập mấy hơi. Cảm giác dinh dính giữa hai chân vẫn còn rõ ràng, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi -------- Cảnh điên loạn đảo phượng trong mơ kia, thân thể trắng như tuyết của hắn trong giấc mơ, tiếng nức nở và rên rỉ kềm nén, vẫn hiện lên trong đầu y. Lỗ tai y dần dần nóng lên.

Làm sao có thể ........ khinh nhờn hắn như vậy, thế này có khác gì những kẻ kia đâu? Thật là ..... xấu xa! Nếu đây là sự thật, hắn hẳn là sẽ chán ghét mình đến thế nào! Lam Vong Cơ yên lặng siết chặt tấm chăn dưới tay, thấp giọng mắng: "Uổng công làm quân tử!"

Y chưa bao giờ có giấc mộng hạ lưu đến cực điểm cỡ này, ngày sau phải đối mặt với Nguỵ Anh như thế nào? Lam Vong Cơ hiện giờ là vô cùng hoảng loạn, đồng thời cũng không dám đi gặp hắn, ngay cả nhìn hắn cũng là bôi nhọ hắn.

Lam Vong Cơ thở dốc hồi lâu, cuối cùng không một tiếng động xuống giường, đi lấy nước tắm rửa. Tắm rửa xong, thiêu huỷ chiếc quần lót kia, sau đó y ngồi xuống bàn, cầm lấy bút lông sói, định chép gia quy Lam thị để tĩnh tâm.

Nhưng mùi mực nồng đậm chui vào trong mũi, bút chạm vào giấy, suy nghĩ trong lòng y, vẫn là Nguỵ Anh như cũ. Viết một nét bút, mọi ý nghĩ trong lòng y, vẫn là Nguỵ Anh như cũ. Viết xong một chữ, nhung nhớ trong lòng, vẫn là Nguỵ Anh như cũ. Là hắn, tất cả đều là hắn, làm sao cũng không thể quên được.

Càng muốn quên đi, cảnh tượng trong giấc mơ kia càng rõ ràng.

Hiếm khi chép gia quy cũng không tĩnh tâm được, Lam Vong Cơ nhíu mày lại đặt bút lông sói xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này trời còn chưa tỏ, trăng trên trời sáng ngời, sương mù giăng khắp vùng núi, hẳn là không có ai ra ngoài, y liền đi vào trong rừng, muốn thả lỏng một chút.

Nhưng khi đi vào rừng, chợt nghe thấy một tiếng "bõm" vang lên trong khu rừng yên tĩnh, hình như có ai đó rơi xuống nước. Trong lòng Lam Vong Cơ nghiêm túc, nhanh chóng chạy về hướng truyền đến tiếng động.

Nhưng khi thực sự sắp tới gần nơi đó, y lại thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới sau một thân cây. Không chỉ có một mình y, sau tiếng "bõm" kia vang lên, lập tức truyền đến tiếng rên như thể đang nhịn đau của một người.

Nơi đó có một con suối, phía trên bao phủ hơi nước. Lúc này, nước hẳn là rất lạnh. Chất giọng của người nọ quen thuộc đến mức khiến Lam Vong Cơ run sợ, vì thế y bất giác giảm nhẹ tiếng bước chân.

Y nấp sau thân cây, nhìn bóng dáng cực kỳ gầy kia. Người nọ chắc là vội vàng chạy tới, trên người lúc này chỉ có một chiếc áo đơn màu đen hơi mỏng ngâm nước, ướt sũng dính trên người, không che được thân hình mảnh dẻ.

Chiếc áo đơn kia có nền đen, đường viền màu đỏ sậm. Người có thể mặc như vậy trong doanh trại, cũng chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện. Nhưng tại sao hắn lại ở chỗ này? Lam Vong Cơ không dám rút dây động rừng, chỉ có thể yên lặng nhìn người nọ trong nước.

Sống lưng người nọ hơi cong, hai tay ôm người, mái tóc đen ngâm trong nước, người đang quỳ, không biết là lạnh hay là đau, Lam Vong Cơ có thể nhìn ra hắn đang run rẩy. Nhưng tại sao hắn lại như vậy? Có lẽ là lạnh và đau xen lẫn. Có thể bởi vì trong lòng lo lắng, tay Lam Vong Cơ dần dần siết chặt lại. Người nọ trông có vẻ vô cùng đau đớn, nhưng lại không phát ra một âm thanh gì.

Đốt ngón tay y siết vào thật chặt, đột nhiên phát ra một tiếng "rắc", trong đêm tối vắng lặng nghe rất rõ ràng. Người nọ hiển nhiên cũng phát hiện, quay phắt đầu sang quát "Ai?". Thật sự là Nguỵ Anh mà y tâm tâm niệm niệm. Lam Vong Cơ im lặng không nói một lát, chậm rãi đi ra từ phía sau thân cây: "Nguỵ Anh".

Nghe thấy giọng nói này, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, sau đó quay mặt đi, nửa ngày mới lạnh giọng hỏi: "Ngươi tới chỗ này làm gì?" Nghe vậy, ngón tay Lam Vong Cơ hơi cuộn lại, nói: "Đi dạo thư giãn".

Hơi nước càng thêm lạnh lẽo. Thật lâu sau, Nguỵ Vô Tiện âm u nói: "Đã là đi dạo, vậy mời Hàm Quang Quân dời bước sang nơi khác." Lam Vong Cơ không đáp, ngược lại đến gần hơn một chút. Trong mắt Nguỵ Vô Tiện hiện lên một tia lệ khí, hơi xoay mặt đi, thân mình vẫn run rẩy.

"Đừng tới đây." Hắn làm ra vẻ bình tĩnh mà cảnh cáo. Nhưng một chân Lam Vong Cơ đã bước vào trong nước, chắc là nghe thấy động tĩnh, y thấy Nguỵ Vô Tiện đột nhiên quay người, lộ ra một gương mặt trắng đến gần như trong suốt, lạnh lùng nói: "Ta kêu ngươi đừng tới đây!"

Nguỵ Vô Tiện không muốn Lam Vong Cơ nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của hắn. Có lẽ bởi vì đau đến mức hồ đồ, hắn thế mà quên mất cách đây bảy ngày mình đã bị dập tơi bời, bại lộ ra tất cả dáng vẻ yếu đuối không thể chịu nổi trước Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đỏ sậm của hắn, đạm nhiên hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" Nguỵ Vô Tiện thấy kêu Lam Vong Cơ không chịu đi, đành phải từ bỏ, bỗng cảm thấy cổ họng đắng nghét, xoay mặt đi che miệng ho hai tiếng, sau đó thả tay xuống nói: "Chẳng sao cả."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ chỉ tiến một bước lại gần hắn. Nguỵ Vô Tiện thấy giữa hai người càng lúc càng gần, nhưng cũng không lùi lại, chỉ lặng lẽ đứng lên. Khi khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi chỉ có thể chứa được một cách tay, Lam Vong Cơ mới ngừng lại, nói: "Tại sao đến đây?"

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện chỉ rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Không liên quan tới ngươi." Vừa dứt lời, hắn đã bị người ta kéo vào trong lòng ngực. Nguỵ Vô Tiện không chút nghĩ ngợi lập tức giãy giụa -------- Trên người hắn ướt nhẹp, Lam Vong Cơ cứ thế ôm hắn, quần áo cũng bị ướt theo.

Nhưng hắn càng giãy giụa, Lam Vong Cơ càng trước sau như một đè chặt hắn vào trong lòng. Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm chặt vào trong ngực, nghe giọng y run rẩy gọi mình: "Nguỵ Anh ......"

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, cắn răng lạnh lùng nói: "Buông ta ra." Lam Vong Cơ không nói, im lặng một lát, đột nhiên bế ngang hắn lên. Nguỵ Vô Tiện bất ngờ không kịp phòng ngừa cả người rời khỏi mặt đất, trong lúc nhất thời hơi hoảng loạn, theo bản năng bám lấy bả vai Lam Vong Cơ.

Loại tư thế kỳ quái này khiến nội tâm vốn không bình tĩnh gì mấy của hắn càng nổi lên một trận mưa rền gió dữ, chưởng mạnh một cái lên người Lam Vong Cơ, ý đồ đẩy y ra. Tuy rằng một chưởng này cũng không phát động oán khí, nhưng cũng đủ mạnh, nhưng Lam Vong Cơ đột ngột bị hắn đánh một chưởng này, cũng chỉ kêu lên một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện thấy thế tức giận kêu: "Lam Vong Cơ!". Lam Vong Cơ không nói một lời ẵm hắn đi về phía bờ suối, hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói. Mùi đàn hương trên người y trước giờ đều khiến người ta an tâm như thế, khiến người ta bất giác ỷ lại, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại dần dần đỏ hốc mắt, càng muốn rời xa y.

Nửa đêm thân thể bỗng nhiên phát ra cơn đau kia, cảm giác mất mát đó khiến hắn chạy nhanh ra khỏi lều, thất tha thất thểu ở trong rừng đi tìm dòng suối, muốn xối lên ý thức sắp sửa không tỉnh táo này một chút.

Rốt cuộc vận may của hắn không tệ, thật sự là tìm được. Khi đụng vào dòng nước kia, hắn lạnh đến phát run, cũng đau đến phát run. Nhưng sự lạnh buốt đến tận xương của nước suối ít nhất có thể kéo ý thức của hắn lại, không nghĩ đến chuyện rút kiếm ra nữa.

Lam Vong Cơ không cho phép có ý kiến ẵm hắn ra ra ngoài khu rừng, thậm chí còn điểm huyệt ở bên hông hắn, trực tiếp khiến hắn không thể nhúc nhích, cuối cùng còn nhàn nhạt nói: "Đi về". Nguỵ Vô Tiện bởi vì thân thể không thể nhúc nhích, đành phải để cho y ẵm, oán giận trừng y vài lần.

Thế là Lam Vong Cơ cứ như vậy ẵm hắn trở về lều.

***

Đến khi tới bên ngoài lều rồi, Lam Vong Cơ rốt cuộc mới giải huyệt cho hắn. Nguỵ Vô Tiện lập tức vùng thoát ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, vốn định kêu y trở về, nhưng bị gió lạnh thổi một cái run rẩy, cảm giác đầu óc sắp hôn mê, trên người ướt lạnh khó chịu, lời vốn định nói cũng vứt ra sau đầu, cứ vậy ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, bỗng nhiên lên tiếng: "Nguỵ Anh." Ý thức đang có chút hỗn loạn của Nguỵ Vô Tiện, nghe thấy y gọi mình, theo bản năng đáp lại một tiếng: "Hả?". Bản thân hắn không biết, bộ dạng hắn lúc này khiến người ta đau lòng đến thế nào.

Trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, phác hoạ ra thân hình mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt ướt rượt, có lẽ là bởi vì hơi nước, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ cũng từ vẻ lạnh lùng dữ tợn ban đầu biến thành mềm mại.

Lam Vong Cơ kềm nén cơn rung động trong lòng, hỏi: "Ngươi bị sốt cao à?" Nguỵ Vô Tiện vẫn đang ngơ ngác, nghe vậy giơ tay sờ lên trán mình ------- Đúng là rất nóng. Vốn đã có thương tích, lại nửa đêm chạy đi ngâm nước, cũng khó trách hắn sẽ bị sốt cao.

Lam Vong Cơ thở dài, cuối cùng chỉ nói: "Đi vào trước, lấy quần áo thay." Nguỵ Vô Tiện nhìn y hồi lâu, sau đó chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói một lời xoay người đi vào lều.

Lam Vong Cơ ở bên ngoài đứng một lát, tính toán thời gian cũng xấp xỉ, mới nhấc tấm mành đi vào theo. Nguỵ Vô Tiện lúc này đã thay quần áo, đang ngồi cạnh mép giường, cúi đầu không thấy rõ thần sắc.

Lam Vong Cơ bước đi gần như không có tiếng động đến gần hắn, kêu một tiếng: "Nguỵ Anh?" Nguỵ Vô Tiện bỗng dưng ngẩng đầu, trên gò má tái nhợt nổi lên hai đốm ửng đỏ khác thường, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ mê man, rõ ràng là bộ dạng bị sốt đến mơ hồ: "Lam Trạm ......"

Trái tim Lam Vong Cơ lại bắt đầu co thắt đau đớn, nhưng chỉ dịu giọng hỏi hắn: "Vừa rồi .... tại sao phải đi ngâm nước?" Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, rất ngoan ngoãn trả lời: "Ta không kiểm soát được". Cho nên muốn ngâm nước cho tỉnh táo một chút. Hắn luôn không yêu quý bản thân như vậy, cũng luôn tra tấn bản thân như vậy.

Lam Vong Cơ lại thở dài một hơi, trong lòng chua xót, hết cách với hắn. Chỉ đành thấp giọng nói: "Trước hết hãy ngủ một lát, ta đi sắc thuốc cho ngươi." Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên kéo tay áo y lại, ra sức lắc lắc đầu, nói: "Không cần, ta muốn ngươi ở cùng ta."

Mới vừa rồi rõ ràng còn đẩy y ra, nhưng hiện giờ ngược lại muốn y ở lại cùng. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ kéo tay áo ra khỏi tay của hắn, nói: "Bị bệnh phải uống thuốc, nếu không sẽ khó chịu." Nhưng Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao, ngơ ngẩn nhìn y, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, nhàn nhạt nói: "Ta không cần."

Trong lòng Lam Vong Cơ căng thẳng, đang định mở miệng, Nguỵ Vô Tiện lại xoay đầu, rồi nói: "Ta muốn ngủ." Nói xong, hắn liền muốn nằm xuống, không muốn phản ứng lại Lam Vong Cơ nữa.

Nhưng Lam Vong Cơ đột nhiên lại kéo hắn vào trong lòng, Nguỵ Vô Tiện đầu óc mơ mơ màng màng, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, không biết y có ý gì. Chỉ nghe y nói: "Tóc còn ướt, khoan nằm xuống đã."

Nguỵ Vô Tiện bị y đè vào trong lòng, mũi tràn ngập mùi đàn hương trên người y, bỗng nhiên mắt cay xè, nước mắt trào ra. Hắn chợt giơ tay nắm chặt lấy vạt áo Lam Vong Cơ, nhẹ giọng kêu: "Lam Trạm."

Người này, làm thế nào vẫn luôn có thể tác động đến tâm tình của y nhỉ? Lam Vong Cơ nghĩ như thế. Nghe hắn gọi mình như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng, rõ ràng hắn chỉ là gọi mình một tiếng thôi.

Y ôm Nguỵ Vô Tiện, "Ừm" một tiếng, Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Đầu ta đau quá." Lam Vong Cơ nghe ra được hắn đang nghẹn ngào, cổ họng mình cũng thắt chặt, hơi há miệng, có chút không nói nên lời. Chỉ nghe hắn lại nói: "Tim cũng đau." Lam Vong Cơ ôm hắn càng lúc càng chặt, tựa như muốn dung hoà hắn vào xương thịt của mình. Hắn hơi cứng đờ, nói tiếp: "Trên người cũng đau ....."

Hắn giống như đang nói chuyện đùa, làm sao có thể có người toàn thân đều đau, lại còn nói ra với người khác? Nguỵ Vô Tiện run rẩy càng lúc càng dữ dội, nhưng cố hết sức kềm nén tiếng khóc: "Ta ..... đau quá ....." Đau, chỗ nào cũng đau, đau đến mức vô số lần hắn muốn tự kết liễu đời mình.

"Nguỵ Anh ....." Y lên làm gì với hắn bây giờ?

Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, vẫn là nhịn không được tràn ra một tia nức nở: "Ta ......" Hắn khụt khịt một chút, nhịn hồi lâu, cuối cùng giống như dùng hết tất cả sức lực, khẽ nói: "Ta muốn chết."

Lam Vong Cơ cũng nhẫn nại hồi lâu, lời nói cuối cùng này của Nguỵ Vô Tiện, giống như một cây búa tạ nện mạnh vào trái tim y, đánh cho trái tim vô cùng đau đớn, y nhịn không được run giọng gọi: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện hữu khí vô lực nói: "Ta không khống chế được." Tay hắn nắm vạt áo Lam Vong Cơ yếu ớt buông xuống. Lam Vong Cơ không dám đẩy hắn ra khỏi ngực mình, nhìn biểu tình của hắn, chỉ hận mình đối xử với hắn không tốt, hận mình cho hắn chưa đủ nhiều.

Y không nói ra lời này, nhưng Nguỵ Vô Tiện làm như nghe được vậy, có chút mệt nhọc nói: "Lam Trạm, ngươi đã làm đủ nhiều rồi. Ta ..... không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, ngươi có thể đừng quan tâm đến ta nữa không?"

Trái tim Lam Vong Cơ bỗng nhiên đau nhói một trận, đau đến mức y không thể nào thở nổi.

Y làm sao không rõ, hành động lúc trước của mình đã tổn thương đến Nguỵ Vô Tiện, ban đầu rõ ràng là hắn rất dựa dẫm vào mình, nhưng mình ...... lại vào lúc hắn tỉnh táo mà giận dỗi bỏ đi, khiến cho nội tâm vốn rộng mở của hắn lại khép lại.

Nửa ngày, y chỉ có thể thấp giọng nói một câu: "Ta làm không được." Làm sao có thể nhìn hắn suy sụp? Cảnh tượng cả người hắn đầy máu ngã trên mặt đất lúc trước, dường như lại muốn tái hiện, Lam Vong Cơ không muốn trải qua cảm giác mất đi một lần nữa.

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực y cười nghẹn một tiếng, giọng nói càng lúc càng. nhẹ, như thể sợi tơ, bất kỳ lúc nào cũng muốn đứt: "Có gì mà làm không được?" Rời khỏi nơi này, đừng đến gặp hắn nữa, rõ ràng là chuyện rất dễ dàng.

Thật lâu sau, bên ngoài vang lên một tiếng sấm, Lam Vong Cơ mới nói: "Ngươi là người tâm ta đã duyệt." Tâm duyệt hắn, không thể rời khỏi hắn, không thể không nhìn thấy hắn. Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu hắn.

Từng hạt mưa nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp độp, sau đó là một trận mưa tầm tã, đập vào bên trên nóc lều, giống như rang đậu.

Âm thanh trong lều càng rõ ràng hơn, tiếng hít thở của Lam Vong Cơ phập phồng bên tai hắn. Im lặng một lát, Nguỵ Vô Tiện cười khẽ một tiếng, nói: "Ta cũng tâm duyệt ngươi."

Trong chốc lát, tiếng hít thở của Lam Vong Cơ có chút trở nên dồn dập nặng nề. Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng mà ta mệt mỏi." Lam Vong Cơ đột nhiên kéo hắn ra khỏi lòng mình, nắm lấy bờ vai hắn, có chút nôn nóng nhìn hắn nói: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nhìn y, như là đang đợi y nói tiếp.

Hô hấp của y dồn dập, lồng ngực phập phồng hồi lâu, cuối cùng lại ôm Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng, thấp giọng nói: "Ta cùng ngươi ..... cùng ngươi đi tiếp."

Nguỵ Vô Tiện vẫn không có chút động tĩnh, Lam Vong Cơ lại thả nhẹ giọng, dịu dàng nói: "Ta không thể thay ngươi chịu đau đớn. Nhưng nếu như ngươi mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, ta có thể canh chừng ngươi."

"Ta sẽ không vứt bỏ ngươi."

"Ta cũng cần ngươi."

"Nguỵ Anh, ta muốn cùng ngươi."

"Thích ngươi cười, thích ngươi gọi ta là Lam Trạm, thích ngươi dựa dẫm vào ta."

"Nguỵ Anh, ta thích ngươi." Đây là lần đầu tiên y nói nhiều như vậy nhỉ? Nguỵ Vô Tiện không khỏi cười một tiếng, rồi ho mấy tiếng, lúc ý thức đã rất mơ hồ, vẫn chống chọi nói một tiếng: "Ta biết rồi."

Sau đó hắn liền hôn mê.

.......

"Nguỵ Anh?"

Lam Vong Cơ lúc này mới phát hiện thân thể hắn nóng đến đáng sợ, kéo hắn ra khỏi lòng ngực, thấy hai mắt của hắn nhắm nghiền, trái tim lại giật nảy lên, vội vàng để hắn nằm xuống, chính mình vội vàng đi nấu thuốc cho hắn bưng tới, lại nghe thấy hắn lẩm bẩm nói mê. Y đỡ hắn lên, ôm vào trong lòng, nghe thấy Nguỵ Vô Tiện gọi một tiếng "Lam Trạm".

Lam Vong Cơ một tay cẩn thận cầm chén thuốc, một bên "Ừm" một tiếng.

Nửa ngày, có lẽ nghe được câu đáp lại, Nguỵ Vô Tiện cũng không lên tiếng nữa. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lại nhìn chén thuốc trong tay. Cuối cùng, y uống một hơi hết chén thuốc, tiếp đó hôn lên miệng Nguỵ Vô Tiện, từ từ đổ thuốc vào trong miệng hắn.

Sau khi làm xong hết mọi việc, y mới cởi áo khoác ngoài dính nước ra, cẩn thận dè dặt leo lên giường, ôm Nguỵ Vô Tiện vào sát trong lòng, mong rằng hắn ngủ yên ổn một chút.

--------------------------

Lời tác giả:

Lúc đầu là Nguỵ Vô Tiện mất ngủ, sau đó nằm trên giường ngây ngốc. Nằm hồi lâu bệnh lại tái phát, tiếp đó tìm đến dòng suối để tinh thần tỉnh táo. Hắn thật sự không ngờ sẽ gặp phải Lam Vong Cơ, sau lại tức giận vì y cứ luôn có thể nhìn thấy vẻ chật vật của mình, muốn kêu y đi.

Nguyên nhân sốt trong truyện có nói, hắn xác thật là sốt đến ý thức hơi mơ hồ, phản ứng chậm chạp, câu nói "Ta không cần" kia, có thể hiểu là hắn đang nổi tính trẻ con gây sự. Sau đó dựa vào trạng thái bị bệnh mà thực sự mở rộng trái tim nói với Lam Vong Cơ rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, sau nữa là thật sự chịu đựng không nổi nên hôn mê đi.

Thôi được rồi, tôi bị vả mặt, nhìn Nguỵ Vô Tiện như vậy, Lam Vong Cơ cho dù làm thế nào cũng không quên được giấc mơ kia, cũng đã không còn tâm trạng để nghĩ đến nữa.

Bất kể thế nào, mối quan hệ mơ hồ rốt cuộc đã hoàn toàn rõ ràng (nước mắt rưng rưng)