Nửa Đời Tội

Chương 17: Vu hồi (2)



Khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại lần nữa, là đang ở trong một nơi mềm mại và ấm áp.

Hắn không kháng cự đối với giá lạnh, thời niên thiếu không sợ, hiện giờ thì đã quen, nếu quá mức ấm áp, ngược lại sẽ khiến hắn có cảm giác không chân thật, giống như nằm mơ vậy.

Cho nên trong Xạ Nhật Chi Chinh, hắn vẫn luôn đi ngủ với tấm mền mỏng tang đắp trên người. Lạnh thì thế nào? Dù sao hắn cũng luôn không ngủ được, không bằng tỉnh táo một chút, ít nhất có thể đè nén được những cảm xúc bồn chồn đó trong lòng hắn.

Mà giờ trên người hắn lại là một tấm chăn thật dày, trực tiếp bao bọc thân thể hắn đến mức nóng hầm hập, như thể ngay cả hàn khí trong cơ thể cũng đều tan đi hết, này vừa nhìn là biết ngay bút tích của Lam Vong Cơ. Nói đi cũng nói lại, đã rất lâu rồi hắn không được ngủ yên ổn như vậy.

Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích, lại phát hiện hình như mình được người nào đó ôm thật chặt. Thân mình hắn cứng đờ, mới chú ý bản thân hiện tại đang ở trong một vòng tay ấm áp và vững chãi.

Trước mắt là lồng ngực rộng lớn mặc trung y, cách một lớp vải cũng có thể nhìn ra đường cong cơ bắp mạnh mẽ bên dưới, mà vòng ôm này tràn ngập mùi đàn hương, Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây là ai. Hắn từ từ dời tầm mắt hướng lên trên, quả thực thấy khuôn mặt như ngọc tạc của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lúc này hẳn là ngủ rất say, thần sắc bình tĩnh và thoải mái, hô hấp đều đều, không có sắc mặt vô cảm và vẻ uy hiếp lạnh băng của ngày thường, thế mà lại khiến người ta nhìn ra cảm giác năm tháng êm đềm. Ngụy Vô Tiện ngẩn người một lát, chớp chớp mắt, rồi mới phản ứng lại, đột nhiên muốn lăn ra khỏi lòng ngực của y.

Không ngờ Lam Vong Cơ ôm thật sự rất chặt, Ngụy Vô Tiện vừa nhúc nhích như vậy, ngược lại kinh động đến y trong lúc ngủ say, khiến cánh tay người ta đang để trên eo hắn lại siết chặt hơn một chút. Ngụy Vô Tiện thấy y không có dấu hiệu sắp tỉnh, cũng không muốn đánh thức y lắm, vì thế đành phải an an phận phận rúc vào lòng ngực y, trong đầu nhớ lại chuyện đêm qua.

Bọn hắn ...... Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy trên mặt khô nóng, không dám nhớ lại tiếp, ngược lại chui chui vào trong lòng Lam Vong Cơ, vùi mặt vào càng sâu hơn. Một hồi lâu sau, hắn lại ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt say ngủ của người đang ôm hắn. Mặt mày Lam Vong Cơ lúc này giãn ra, khóe môi không căng chặt nữa, trông hết sức nhu hòa.

Y thật sự sẽ luôn ở cùng mình sao? Thật sự sẽ luôn cần mình sao? Nhưng cho dù y muốn, y vẫn sẽ có những chuyện quan trọng khác phải làm, y không thể luôn luôn xoay quanh bên cạnh mình. Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện u ám, cảm giác bất an lại vẫn không thể kềm nén.

Từ đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói hơi khàn khàn: "Ngụy Anh." Ngụy Vô Tiện đang trầm tư, nghe thấy y gọi mình, ngẩng đầu đột ngột, không cẩn thận đụng phải cằm y. Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, Ngụy Vô Tiện theo bản năng che đầu lại, lăn ra khỏi vòng tay Lam Vong Cơ.

Im lặng một lát, trên eo lại được một đôi tay ôm lấy. Ngụy Vô Tiện lập tức run rẩy cả người, Lam Vong Cơ lại nhích gần đến hắn một chút, một lần nữa ôm hắn vào lòng: "Ngụy Anh, còn khó chịu không?" Thật ra cũng không phải là bài xích, chỉ là không quen thôi.

Thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện nói với giọng khàn khàn: "Lam Trạm, ta ...... có chút không quen." Nghe vậy, Lam Vong Cơ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, khẽ nói: "Ta ở cùng ngươi." Vẫn luôn ở cùng ngươi, chờ ngươi quen. Nghe được câu này, trong lòng Ngụy Vô Tiện chua xót, nhưng lại có một chút cảm giác ngọt ngào.

"Ngụy Vô Tiện?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Giang Trừng, Lam Vong Cơ trong nháy mắt tách ra khỏi hắn, ngồi dậy cực nhanh cầm quần áo mặc vào. Mà Ngụy Vô Tiện cũng ngồi dậy, kéo áo ngoài qua khoác lên, động tác của hai người vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức Giang Trừng đi vào thậm chí không nhìn ra bọn hắn đã ngủ chung giường.

Ngụy Vô Tiện thoáng đứng dậy, tuy thân mình vẫn không quá thoải mái, nhưng ít ra không còn sốt nghiêm trọng như tối hôm qua. Giang Trừng vòng qua tấm bình phong, thì thấy Lam Vong Cơ cũng ở chỗ này. Khóe miệng vốn mang ý cười của y tức khắc co rút, luôn cảm thấy không khí giữa hai người hiện giờ có chút quỷ dị.

Ba người trong lúc nhất thời rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Giang Trừng hôm qua đã nghe Lam Vong Cơ nói Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, vốn muốn tới tìm hắn ngay, chỉ là hôm qua công việc bận rộn, cứ thế kéo dài tới bây giờ. Hiện tại thấy tình trạng này của hai người, y lại nghĩ tới vẻ lạnh lùng và tức giận của Lam Vong Cơ khi nói với y chuyện lưu manh mà đám cầm thú kia đã làm ngày hôm qua, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Vẫn là Ngụy Vô Tiện mở miệng phá vỡ cục diện xấu hổ: "Sao vậy?"

Giang Trừng lúc này mới nhớ tới chuyện tốt hôm nay: "Cái tên Ôn Nhược Hàn kia tự tìm đường chết đi vào động Huyền Vũ ở Kỳ Sơn để giết con Đồ Lục Huyền Vũ, kết quả trọng thương trở về. Đêm qua bị người nằm vùng do Kim gia phái đến đâm một kiếm xuyên tim, mất mạng ngay tại chỗ!"

Nghe Giang Trừng lớn tiếng dõng dạc nói xong những lời này, Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc, nói: "Vậy con Huyền Vũ thì sao?" Giang Trừng lúc này vừa mới hơi bình tĩnh lại trở nên hưng phấn một phen: "Chết rồi, chỉ là với thực lực của Ôn Nhược Hàn thế mà có thể bị nó bức đến nước này, cũng kỳ lạ." Ngụy Vô Tiện như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, phỏng đoán chắc là oán khí trong cơ thể Huyền Vũ bùng phát.

Giang Trừng nhìn hắn một cái, lại nói: "Kim Tử Hiên hôm nay dẫn a tỷ đến Lan Lăng." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện tức khắc kinh ngạc: "Kim Tử Hiên dẫn sư tỷ trở về Lan Lăng á?" Dựa theo quỹ đạo đời trước, Kim Tử Hiên lúc này hẳn là vẫn đang chán ghét Giang Yếm Ly.

Giang Trừng nói: "Vào khoảng thời gian ...... ngươi đang dưỡng thương, Kim Tử Hiên không biết vì sao cứ đi tìm a tỷ, ngươi cũng biết, a tỷ thích hắn. Sau đó cứ thế lặp đi lặp lại, quan hệ giữa hai người cũng tốt lên không ít, hiện giờ ta thấy tên Kim Tử Hiên này thích a tỷ rồi."

Quỹ đạo kiếp này thật sự thay đổi rất nhiều, Ngụy Vô Tiện cười gật gật đầu, nói: "Vậy thật tốt." Lam Vong Cơ ở một bên lẳng lặng nhìn hắn một cái, cuối cùng không nói gì. Tiếp theo Giang Trừng thấp giọng nói: "Xong chuyến này, chúng ta sẽ có thể về nhà."

"...... Đúng vậy." Khóe miệng hắn cong lên một tia cười trào phúng, xong chuyến này, thứ mà hắn phải đối mặt có lẽ lại là sự nghi kỵ và chửi mắng của đám tiên môn danh sĩ. Cho nên sống lại một đời đến tột cùng có ý nghĩa gì?

Ý cười trong mắt hắn càng thêm không có độ ấm, Giang Trừng nhìn thấy, muốn nói gì đó, nhưng chung quy chỉ là thở dài một hơi thật mạnh, nói: "Ta đi trước, ngươi ...... đợi chút hãy qua đó." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện cười "Ừ" một tiếng.

Giang Trừng đi rồi, giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lại im lặng một lúc thật lâu, Ngụy Vô Tiện mới nói: "Lam Trạm, ngươi đói không?" Lam Vong Cơ vốn đã kiệm lời ít nói, Ngụy Vô Tiện lúc này tuy rằng cũng không quá muốn nói chuyện, nhưng nói chung cũng không thể bỏ mặc y.

Lam Vong Cơ vốn đang cân nhắc làm thế nào nói chuyện với hắn, lúc này thấy hắn mở miệng trước, gần như là đáp lại ngay lập tức: "Ừm." Cuối cùng, y lại bổ sung một câu: "Ngươi ......... đói à?" Ngoài dự đoán, Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không đói." Từ lúc sống lại tới nay, hắn vẫn luôn không thấy thèm ăn.

Ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, kéo tay hắn nói: "Đi ăn một chút." Có lẽ bởi vì quan hệ của hai người, Ngụy Vô Tiện lúc này ngược lại nghe lời hơn, gật gật đầu, đứng lên theo động tác của Lam Vong Cơ, hai người một đường đi ra ngoài.

Bởi vì hai người đều là nhân vật có máu mặt, lúc này đi chung liền thu hút vô số ánh mắt. Nhưng những người này nhìn Ngụy Vô Tiện nhiều hơn, người này từ trước đến nay hành tung bí ẩn, rất hiếm khi xuất hiện, gần đây nhiễm bệnh càng không thấy bóng dáng, bởi vậy rất nhiều người cực kỳ tò mò đối với tình trạng của hắn.

Ánh mắt nhìn lom lom của bọn họ quá mức rõ ràng, Ngụy Vô Tiện phát hiện, ánh mắt nghiêm lại, hơi lãnh lệ quét mắt nhìn bọn họ một cái. Thấy cặp mắt đỏ sậm mang theo vẻ nguy hiểm kia lạnh lùng nhìn qua, lúc này bọn họ mới lấy lại tinh thần, lập tức sợ sệt dời tầm mắt đi, rồi sau đó bắt đầu tụ tập lại với nhau thì thào bàn tán.

"Đây là Ngụy Vô Tiện sao? Coi như đã nhìn thấy hắn, chậc chậc ..... "

"Nghe nói cách đây mấy ngày hắn thần không biết quỷ không hay đã xử lý xong một vùng Lang Gia á!"

"Cái gì? Vậy cũng quá mạnh đi!"

"......."

Nghe mấy tiếng nói vụn vặt thì thào đó, sự thiếu kiên nhẫn trong lòng Ngụy Vô Tiện càng lúc càng sâu, gần như muốn trở về lều ngay lập tức, tốt hơn hết là không cần gặp những người này. Nhận thấy tâm trạng của Ngụy Vô Tiện lúc này hơi không ổn, Lam Vong Cơ tức khắc giữ chặt cổ tay của hắn, nói: "Ta ở đây."

Không biết vì sao, người này luôn có thể làm cho hắn an tâm. Những xao động bất an trong lòng Ngụy Vô Tiện được đè xuống một cách kỳ diệu, khẽ gật gật đầu, trên mặt cười như không cười nói: "Lam Trạm, bản lĩnh tiến bộ nha?" Xác thật là tiến bộ, câu nói "Ta ở đây" này, cũng xem như là lời âu yếm. Nghe vậy, lực đạo dưới tay Lam Vong Cơ mạnh hơn một chút, cũng không đáp lời, chỉ là kéo hắn đi về hướng nhà bếp.

Những người đó thấy Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện kéo đi, đều kinh ngạc một trận, tiếng bàn tán lập tức tăng vọt. "Nhìn đi nhìn đi, ta đã nói hai vị này nhất định là có quan hệ gì đó!" Tên nam tử tiểu nhân mắt ti hí kia đắc ý cao giọng thốt lên. Tuy rằng rất nhiều người đều khó chịu khi trông thấy hắn, nhưng lúc này cũng không thể không đồng ý lời hắn nói: "Đúng nha ......"

Còn gã mặc áo giáp nhẹ kia lúc này tâm trí đã trôi vào cõi thần tiên từ lâu: Ngụy, Nguỵ Vô Tiện này thật sự, thật sự ......

"Nghĩ gì đó?" Đột nhiên, có người ở bên cạnh đẩy gã một cái, cười nói: "Lâm Mộc, không phải ngươi đã coi trọng người nào trong hai người đó đấy chứ?"

Gã lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Ta coi trọng hắn."

Người nọ trầm mặc một trận, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ai?" Hai vị này, cho dù là vị nào cũng không cùng đẳng cấp với bọn họ, mà hai người đó hiện tại thoạt nhìn dường như có chút quan hệ kinh khủng gì đó, giờ người này vậy mà dám nói ra lời kiêu ngạo như thế?

Lâm Mộc đáp: "Ngụy Vô Tiện." Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến đám tu sĩ im bặt. Hồi lâu, một người nói: "Ngươi nói cái gì?!" Lâm Mộc kiên định nói: "Ta coi trọng Ngụy Vô Tiện." Lần này thì hay rồi, cả đám người trực tiếp rơi vào sự im lặng như thể đã chết.

Thật lâu sau, có người nói: "Lâm, Lâm huynh, ngươi nghĩ hay quá, hiện giờ quan hệ giữa Hàm Quang Quân này và hắn hình như không đơn giản đó nha!" Lâm Mộc hơi gật đầu, nói: "Thì sao, không thử làm sao biết được? Dáng người của ta so với Hàm Quang Quân cũng không kém đúng không?"

Đám tu sĩ: Xác thật, nhưng ngươi thật sự là không so được với người ta. Có điều tất cả bọn họ chôn những lời này ở trong bụng, ăn ý không nói ra. Lâm Mộc này làm như căn bản không nhận ra sự chênh lệch giữa mình và hai người kia, đám tu sĩ nghĩ thầm: Có náo nhiệt để xem rồi! Ánh mắt bọn họ nhìn gã đều trở thành ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa. Lâm Mộc chẳng mảy may để ý, trong lòng nôn nóng muốn thử.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang bất mãn nằm dài lên cạnh bàn, chỉ cảm thấy thức ăn của nhà bếp này thật sự kém, loáng thoáng có mùi lạ, món thì nặng mùi, món thì nhạt nhẽo, hắn vốn đã không có khẩu vị gì, mới vừa ăn một miếng liền trực tiếp từ bỏ chuyện ăn cơm.

Lam Vong Cơ dường như cũng nghĩ như thế, thấy hắn nằm dài xuống cũng không ngăn cản hắn, lo tự mình ăn. Với sự hiểu biết của Ngụy Vô Tiện về y, đại khái là bởi vì quan niệm không thể lãng phí đồ ăn, cho nên vẫn nhai kỹ nuốt chậm như cũ. Hắn nhìn sườn mặt Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: Tiên quân hạ phàm ăn cơm nha ......

Tiếng động trong nhà bếp rất nhỏ, hắn vốn thích ngủ, thói quen thức dậy vẫn không thay đổi. Chỉ là hôm nay bỗng nhiên tỉnh giấc sớm, lại phát hiện mình ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ, sau đó Giang Trừng đột nhiên tới tìm, vì thế hắn ngủ không được nữa.

Hiện giờ, hắn nhìn góc nghiêng gương mặt Lam Vong Cơ, nhìn một hồi, mí mắt dần dần bắt đầu trên dưới đánh nhau, vào khoảnh khắc sắp sửa ngủ, hắn mới lên tiếng nói: "Lam Trạm, ta ngủ trước một lát, ăn xong nhớ kêu ta ......"

Bên tai hình như truyền đến tiếng "Ừm" trầm thấp của Lam Vong Cơ, chẳng mấy chốc, hắn đã rơi vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, quan sát nửa ngày, thấy hắn thật sự ngủ rồi, rũ mắt xuống, lúc này mới có thể thoáng kiềm chế tiếng lòng rung động của mình.

Khi Ngụy Vô Tiện ngủ đến mơ mơ màng màng tối trời tối đất, mới có người nhẹ nhàng đẩy hắn: "Ngụy Anh, tỉnh dậy." Hắn rầm rì một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt là gương mặt bạch ngọc không tì vết được phóng lớn mấy lần của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt y hình như chưa bao giờ nhu hòa như vậy.

Mà Lam Vong Cơ thấy hắn mở mắt, liền dời tầm mắt đi, nói: "Đi thôi."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện đứng lên duỗi người: "Ờ." Lam Vong Cơ liếc mắt ngắm nhìn vòng eo của hắn một cái, im lặng đi ra ngoài trước. Ngụy Vô Tiện thấy y bỗng nhiên đi vội vàng như vậy, vì thế liền đuổi theo, nói: "Lam Trạm, ngươi bỗng nhiên đi nhanh như vậy làm gì?"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành thả chậm bước chân một chút.

Hai người một đường đi đến lều của Giang Trừng, trên đường Ngụy Vô Tiện phát hiện có rất nhiều người, quét mắt nhìn qua, người của Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị đều ở đây, hắn không khỏi có chút kỳ quái.

Lúc này, Lam Vong Cơ ở phía trước đột nhiên dừng chân lại.

Lực chú ý của Ngụy Vô Tiện vốn không ở phía trước, Lam Vong Cơ lúc này đột nhiên dừng lại, hắn liền va thẳng vào lưng y. Ngụy Vô Tiện đụng đến nỗi phải lùi lại một bước, che đầu lại kêu: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ xoay người, nói: "Ta đi tìm huynh trưởng trước, sau đó phải đến lều chính để nghị sự." Trong mỗi doanh trại đều có nơi dành riêng cho nghị sự, Giang gia đương nhiên cũng có nơi như vậy.

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, sau đó tự mình xoay người đi đến lều chính. Giang Trừng đã chờ ở đó từ sớm, lúc này đang mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế chủ tọa, thoạt nhìn nghiễm nhiên đã là người có phong phạm gia chủ. Ngụy Vô Tiện đi tới, gọi: "Giang Trừng."

Giang Trừng thấy hắn tới, gật gật đầu, trầm giọng nói: "Lát nữa lúc nghị sự ngươi có thể không cần tới, dù sao đám người này nói đều là những chuyện vớ vẩn." Trong mắt Ngụy Vô Tiện hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Đối với ta tốt như vậy? Ta cảm động quá."

Giang Trừng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Cút. Nhìn bộ dạng tệ hại này của ngươi, ta sợ mất mặt." Ngụy Vô Tiện cười ha hả, cũng không thèm để bụng cái miệng độc địa của y, chỉ phất phất tay, rồi xoay người rời đi. Ra khỏi cửa, hắn trầm ngâm một lát, vòng qua khu vực của đệ tử các nhà, đi đến khu vực gần lều của mình.

Đột nhiên, hắn phát hiện có một người đứng bên ngoài lều của mình. Người nọ tuy diện mạo bình thường, nhưng cao lớn khoẻ mạnh, có thể so với Xích Phong Tôn. Nhưng người bình thường sẽ không đến chỗ lều của hắn, người này hắn cũng chưa từng gặp qua. Tới kiếm chuyện sao? Ngụy Vô Tiện nhướng mày, làm như không có việc gì đi ngang qua.

Lâm Mộc từ xa đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, trong lòng mừng thầm, liền đến gần ngay trước mặt hắn, cười nói: "Ngụy công tử." Ngụy Vô Tiện cực kỳ bài xích vẻ mặt tươi cười ân cần thế này, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, hắn vẫn "Ừ" một tiếng với thần sắc nhàn nhạt, rồi sau đó không nói gì nữa.

Lâm Mộc thấy hắn lãnh đạm như thế, có chút mất mát, hỏi: "Ngụy công tử không cần tham dự hội nghị sao?" Người này đang có ý đồ gì? Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, trả lời: "Không cần." Thấy người này tựa hồ còn muốn nói nhưng lại thôi, Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảm thấy phiền, trực tiếp vòng qua gã đi vào lều.

Lâm Mộc cứng đờ tại chỗ.

Thầm nghĩ: Quả thực lạnh lùng cao ngạo, nhưng nếu ta đã coi trọng ngươi, thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc! Gã siết chặt nắm tay, hừ một tiếng xoay người rời khỏi chỗ này —— Thật sự không được thì cưỡng ép, bột Tuý Tâm lần trước lấy được chắc là vẫn còn một chút.

Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh thư án, nghe thấy người nọ ở bên ngoài hình như rời đi, sự thiếu kiên nhẫn trong lòng mới giảm một chút, thở hắt ra, nghĩ đến Lam Vong Cơ còn phải tham gia nghị sự, trầm ngâm một lát, lấy một hình người được cắt bằng giấy từ trong túi Càn Khôn ra.

Hắn thấp giọng niệm vài câu, sau đó nhắm mắt lại. Người giấy kia vậy mà bắt đầu nhúc nhích, vẫy vẫy ống tay áo như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng bay lên. Cùng lúc đó, một con quỷ dung nhan xinh đẹp mặc áo đỏ lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện, im lặng ngồi trên bàn.

---------------

Lời tác giả:

Không sai, tôi đã để cho Ôn Nhược Hàn chết như vậy. Giả thiết riêng là do thanh thiết kiếm trong cơ thể Đồ Lục Huyền Vũ bị Ôn Nhược Hàn kích thích đến nỗi oán khí trực tiếp bạo động, sau khi Đồ Lục Huyền Vũ chết đột nhiên bùng nổ, Ôn Nhược Hàn chẳng phải mới vừa giết xong Đồ Lục Huyền Vũ sao, cho dù thân thể có tu vi cao thâm cũng phải kiệt sức, thanh thiết kiếm có thể luyện thành đồ vật như Âm Hổ Phù chắc chắn là khó đối phó, cho nên đánh tiếp một hồi, Ôn Nhược Hàn đã trọng thương, sau đó Kim Quang Dao lúc này đã trở thành thân tín đúng không, thấy Ôn Nhược Hàn trọng thương, liền nhân lúc hắn không đề phòng đâm chết hắn. Sau đó bọn họ chừa lại một ít dòng bên không đánh, Ôn Nhược Hàn đã chết, Ôn gia sắp sửa bị tiêu diệt.

Yên tâm, Ngụy Vô Tiện sẽ mang dòng tộc của Ôn Tình Ôn Ninh về. Trong truyện này Ôn Tình Ôn Ninh tuy rằng không thân thiết với Ngụy Vô Tiện lắm, nhưng vì nằm trong số những người hiến tế trong trận pháp trở về, ký ức về hắn vẫn có một chút, ít nhất là có ấn tượng đại khái như vậy.

Sau khi trở về, quỹ đạo thay đổi quá nhiều, tuy rằng những thay đổi quỹ đạo này đều là chuyện tốt, nhưng Ngụy Vô Tiện sẽ không quen, lúc này suy nghĩ của hắn lại mẫn cảm yếu đuối, Lam Vong Cơ và mọi người vẫn phải đề phòng một chút.

Về phần Ngụy Vô Tiện nghi ngờ sau này hắn vẫn phải chịu sự hãm hại của tiên môn bách gia, chuyện này sẽ không có, thời điểm hắn xuất hiện trong đời này ít hơn đời trước, ấn tượng của tiên môn bách gia đối với hắn cùng lắm chỉ là sự tối tăm, nếu hãm hại còn phải hỏi xem Giang gia Lam gia có đồng ý hay không.

Khúc sau gã Lâm Mộcnày có gây ra chuyện hay không vẫn phải xem xét lại một chút, dù sao cũng là phảilái xe, đây là cái một quyết định trọng đại. Tên bột Tuý Tâm là do tôi bịa ra,chính là một loại xuân dược.