Nửa Đời Tội

Chương 18: Vu hồi (3)



Lam Vong Cơ đang ngồi đoan chính trong gian phòng này, tuy rằng mặt không cảm xúc, thoạt nhìn nghiêm túc đàng hoàng, nhưng nhìn kỹ thì có thể nhận ra y có chút thất thần, trong mắt hiện ra chút lo âu. Lam Hi Thần nhìn y một cái, trong lòng kinh ngạc, hỏi: "Vong Cơ đang nhớ mong Ngụy công tử à?"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, khẽ gật gật đầu. Ngụy Vô Tiện vốn đã hẹn với y gặp nhau ở chỗ này, nhưng hiện giờ trong lều lại không thấy bóng dáng của hắn, Lam Vong Cơ lo lắng hắn xảy ra chuyện, muốn đi tìm hắn.

Đúng lúc này, Kim Quang Thiện làm như phát hiện trong lều thiếu một nhân vật quan trọng, vì thế cười mở miệng hỏi: "Giang tông chủ, sao không thấy Ngụy công tử của quý tông phái?" Lông mày của Giang Trừng nảy lên một cái, lạnh lùng trả lời: "Thân thể sư huynh ta bị bệnh, không tiện đến đây, mong các vị thứ lỗi."

Ông ta từ lâu đã muốn lợi dụng chuyện này để kiếm chuyện với Giang gia, không ngờ Giang Trừng lại có thể đưa ra lý do như vậy, hiện giờ nghe câu này đành phải thôi, thay vào đó vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ cười nói: "Hoá ra là như vậy, Kim mỗ mạo muội rồi." Nghe vậy, Giang Trừng gật đầu tỏ ý ghi nhận, rồi bọn họ bắt đầu nói sang chuyện khác.

Nhưng Lam Vong Cơ vừa nghe thấy câu nói này của Giang Trừng, biết ngay hai người hẳn là đã thông đồng với nhau, lúc này Ngụy Vô Tiện chắc là đang ở trong lều của hắn. Nhưng y vẫn rất muốn nhìn thấy hắn ngay lập tức, xung quanh nói cái gì một chữ y cũng không muốn nghe, dù sao đa phần là những lời khách sáo với nhau.

"Sau này, chúng ta lấy một vài dòng bên của Ôn thị ......"

Đúng lúc này, Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy hình như có thứ gì đó rơi trên đùi mình, y không khỏi cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên phát hiện một hình người bằng giấy màu vàng đang đứng trên đùi mình. Người giấy này đang nhảy bộp bộp, chắc là lôi kéo sự chú ý của y.

Người giấy thấy y nhìn tới, vẫy vẫy ống tay áo to rộng của mình, ngay sau đó bên tai Lam Vong Cơ đã truyền đến giọng nói của Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ trong lòng nghi hoặc nhưng đồng thời trong mắt lại loé lên một tia vui mừng, bên tai lại truyền đến giọng nói của hắn: "Sợ ngươi nhàm chán, ta tới giải buồn cho ngươi một chút."

Lam Vong Cơ không nhịn được phải lên tiếng: "Ngươi ......" Lời còn chưa nói xong, Lam Hi Thần ở bên cạnh đã nghi ngờ gọi: "Vong Cơ?" Lam Vong Cơ vội vàng ngậm miệng, lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì." Người giấy yên lặng chui vào ống tay áo Lam Vong Cơ, ôm lấy ngón tay y.

Đốt ngón tay Lam Vong Cơ hơi cong lại, đôi môi mấp máy, Ngụy Vô Tiện làm như đoán được suy nghĩ của y, lại nói: "Suỵt ...... ngươi không cần lên tiếng, nghe ta nói được rồi. Đây là thuật pháp do ta nghiên cứu, một hình người cắt bằng giấy là có thể sử dụng." Đây là sự kết hợp giữa thuật truyền âm và bám hồn lên người giấy, ngược lại hữu dụng một cách bất ngờ.

Người nọ vốn đang nghiêm túc giải thích cho y, đột nhiên đổi ngữ điệu, trở nên nhẹ nhàng: "Thế nào, ta có phải rất lợi hại hay không?" Âm cuối hơi nâng lên, ngược lại rất giống lời trêu đùa khi hai người lần đầu gặp gỡ, gợi lên một trận rung động trong tim Lam Vong Cơ.

Y hơi nhúc nhích ngón tay, bày tỏ ý tứ, người giấy phát hiện, ôm kia đốt ngón tay thon dài mà dụi dụi. Lam Vong Cơ chợt khựng lại, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Ngụy Vô Tiện ôm mình ngủ, thường hay dùng đầu dụi dụi vào lòng mình.

Người giấy cảm giác được đốt ngón tay của Lam Vong Cơ cứng đờ, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, Lam Trạm?" Y phục hồi tinh thần lại, hơi nóng bốc lên cuống tai, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng người giấy một cái, rồi sau đó mở rộng bàn tay, người giấy liền nhảy lên lòng bàn tay y, thân hình mỏng dính nằm xuống.

Lam Vong Cơ cực kỳ cẩn thận đỡ lấy nó, bên tai lại truyền đến giọng Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, ngươi cần phải cẩn thận một chút, đừng bóp ta." Giọng hắn nhẹ hẫng, giống như hữu khí vô lực, như một cọng lông chim nhỏ cào nhẹ lên đầu trái tim Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ rất muốn hỏi xem nếu y bóp thì sẽ thế nào, thì nghe hắn giải thích: "Người giấy bị hư hại, thì những sợi linh hồn của ta bám trong này cũng sẽ bị liên lụy." Vừa nghe thấy lời này, Lam Vong Cơ càng thêm cẩn thận, thời khắc chú ý đến động tác trên tay, sợ không cẩn thận một cái bóp trúng người giấy này.

"Vong Cơ?" Ngón tay của Lam Vong Cơ đang tập trung tinh thần cao độ đột nhiên gập lại, suýt nữa nắm lại thành quyền. Cũng may y lập tức phản ứng lại, bình tĩnh nói: "Huynh trưởng." Thấy y như thế, trong lòng Lam Hi Thần dâng lên cơn buồn cười không thể kềm nén, mỉm cười lắc lắc đầu, ngậm miệng không nói.

..........

Buổi hội nghị này Lam Vong Cơ cơ bản không nghe được bao nhiêu, phần lớn chú ý vào người giấy trong tay, chỉ muốn sau khi kết thúc lập tức đi đến lều của Ngụy Vô Tiện để tìm hắn, hiện giờ y đang bước đi vội vàng hướng đến chỗ đó.

Người giấy hiện tại nằm trong lòng bàn tay y không có chút phản ứng nào, Lam Vong Cơ không nhịn được lên tiếng kêu: "Ngụy Anh?" Lúc này người trong sách mới hơi hơi nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện "Ừ" một tiếng, nói: "Đừng lo lắng, thuật pháp này rất hao tâm tổn sức. Ta hiện tại ...... chỉ là có chút mệt."

Tuy nói như thế, nhưng Lam Vong Cơ vẫn bước nhanh hơn. Trong lều, nữ quỷ vẫn đang ngồi trên bàn như cũ, ngây ngốc trông chừng Ngụy Vô Tiện, thấy mi tâm hắn bỗng nhiên hơi cau lại, không khỏi có chút bối rối, vụt một cái đứng dậy định bay ra ngoài.

Không ngờ vừa vặn đụng thẳng ngay mặt với Lam Vong Cơ đang vội vã đi vào, một người một quỷ sững sờ một lát. Lam Vong Cơ đột nhiên phản ứng lại, rút Tị Trần ra chỉ vào nữ quỷ. Đôi mắt đẹp của nữ quỷ hơi trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay trái của y. Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn ả ta, Tị Trần sắp sửa đâm tới.

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, ả ta đột nhiên xoay người nhìn về phía Ngụy Vô Tiện bên cạnh bàn, rốt cuộc lên tiếng gọi: "Công tử?" Giọng nói của nữ quỷ này cực kỳ không hợp với bộ dạng của ả ta, rõ ràng là dáng vẻ của một thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân, nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại khàn vô cùng, chói tai khó nghe như thể kiếm sắt cũ cọ vào nhau vậy.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở mắt ra, hàng lông mi mảnh dài rũ xuống, hai con ngươi đỏ sậm có chút mất tiêu cự. Lam Vong Cơ lúc này cũng không rảnh quan tâm đến nữ quỷ này, vòng đến bên cạnh bàn choàng qua vai hắn, nhỏ giọng hỏi hắn câu gì đó. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trông rất là mỏi mệt.

Nữ quỷ ngơ ngác mà nhìn bọn họ, trong mắt liền hiện lên một tia ghen ghét. Thật lâu sau, lên tiếng hỏi: "Công tử, tại sao ngươi ...... có thể cho y chạm vào?" Ngụy Vô Tiện vốn đang xoa mi tâm, hiện tại nghe thấy câu này, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn ả ta một cái, cũng không trả lời.

Nữ quỷ nói tiếp: "Trước đây ngươi ......" Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện liền cắt ngang ả: "Y khác." Nghe vậy, vẻ mặt của nữ quỷ bất chợt trở nên dữ tợn: "Khác chỗ nào? Vì sao ta không được!" Gương mặt vốn xinh đẹp kia của ả bắt đầu chảy ra những giọt lệ bằng máu, chi chít bám lên da thịt, sau đó biến thành những sợi li ti lan ra khắp khuôn mặt.

Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ quỷ vẫn lạnh băng. Ngụy Vô Tiện thì lãnh đạm nói: "A Thuần." Cho đến khi hắn lên tiếng, nữ quỷ mới giống như bỗng nhiên phản ứng lại, tơ máu trong mắt rút đi, thoạt nhìn có vẻ hơi hoảng loạn nói: "Công, công tử?"

Ngụy Vô Tiện giương mắt nhìn về phía ả, nói: "Ngươi nên đi rồi." Lời này vừa nói ra, nữ quỷ như thể bị đánh một đòn cảnh cáo đến nỗi không kịp đề phòng, sững sờ tại đó. Nhưng Ngụy Vô Tiện không hề cho ả cơ hội để phản ứng, phất phất tay, ả liền biến mất ngay tại chỗ.

Lam Vong Cơ tuy rằng biết Ngụy Vô Tiện có thể điều khiển quỷ, nhưng làm thế nào cũng không ngờ những con quỷ này thế mà có tâm tư lệch lạc đối với hắn, nghĩ đến liền không khỏi đổ giấm trong lòng, nói: "Trêu hoa ghẹo cỏ."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện ngẩn người, kỳ quái nhìn y mấy lần, thấy sắc mặt y không vui, nhận ra, "Ồ" một tiếng, âm cuối cố tình kéo thật dài. Hắn cười nói: "Hàm Quang Quân đây là ghen à?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn cười như vậy, không khỏi hơi thất thần, sau đó biệt nữu xoay mặt đi. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy, càng cười giảo hoạt hơn, nói: "Thế nào, xấu hổ hả?" Nói rồi, hắn duỗi tay chạm lên mặt Lam Vong Cơ.

Ngoài dự đoán, đầu ngón tay chạm phải nhiệt độ nóng rực, nhưng khuôn mặt Lam Vong Cơ vẫn trắng nõn như cũ, điều này thật sự kỳ lạ. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Lam Trạm, mặt ngươi đã nóng như vậy rồi, thế mà vẫn không đỏ?"

Nói rồi, hắn lại sờ một cái.

Lam Vong Cơ kéo tay hắn xuống, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Đừng quậy." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bất động. Lam Vong Cơ trong lòng "lộp bộp" một tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn hắn.

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện bĩu môi, sắc mặt vẫn tái nhợt, đuôi mắt phiếm hồng, trông có vẻ rất là ủy khuất. Hắn nói: "Ta không quậy, ta muốn đi ngủ." Dứt lời, hắn liền đứng lên. Không ngờ hồi nãy hao tâm tổn sức quá nhiều, đầu óc vẫn là có chút choáng váng, cú đứng dậy này trực tiếp khiến hắn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã ngồi trở lại.

Lam Vong Cơ vội vàng đứng lên đỡ lấy hắn, nói: "Cẩn thận một chút." Ngụy Vô Tiện cũng không đẩy ra, chỉ đi về phía chiếc giường, tư thế trông có vẻ thật sự muốn đi ngủ. Đã lâu rồi Lam Vong Cơ rất ít khi thấy biểu hiện thiếu niên thế này trên người hắn, cho nên lúc này y không khỏi cong khóe miệng lên một chút.

Ban đầu chỉ cho rằng hắn đang giận lẫy, không ngờ người này mới vừa đặt lưng lên giường đã tháo giày, lấy chăn bọc kín mình, thế mà thật sự sắp sửa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thấy hắn như vậy, Lam Vong Cơ hơi hơi mím môi, duỗi tay đẩy hắn, gọi: "Ngụy Anh?"

Thuật pháp lúc nãy thật sự làm cho Ngụy Vô Tiện mệt mỏi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ. "Ờ ...... thật sự không quậy, ta buồn ngủ quá ......" Hắn nhắm hai mắt nói với giọng mềm nhũn. Lam Vong Cơ bị lời này của hắn nói đến mức đầu quả tim ngứa ngáy, nhìn cánh môi màu hồng nhạt xinh đẹp của hắn đang đóng mở, quả thực muốn cắn một cái.

"Lam Trạm ...... ngươi không được phép rời đi nha."

Trong lúc bất tri bất giác, tiếng hít thở của người này đã đều đều.

Lam Vong Cơ thở dài, suy nghĩ hắn có lẽ là đã đỡ hơn một chút, hôm nay hiếm khi trêu đùa vui vẻ với mình. Cho dù biết Ngụy Vô Tiện hẳn là đã ngủ say, y vẫn không có ý định rời đi.

Bởi vì y đã đáp ứng, phải canh chừng Ngụy Vô Tiện. Hiện tại tuy hắn thoạt nhìn cũng không khác thường, thậm chí có thể cười rất vui vẻ. Nhưng Lam Vong Cơ ở chung với hắn lâu như vậy, cũng đại khái có chút hiểu biết đối với tâm bệnh của hắn. Tình trạng của Ngụy Vô Tiện, một giây trước có thể cười, không chừng một giây sau đã có thể mất kiểm soát.

Cho nên Lam Vong Cơ sợ hắn tỉnh lại không nhìn thấy mình, lại phát bệnh, đến lúc đó mọi nỗ lực của y đều sẽ uổng phí. Người này không biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể khôi phục như bây giờ, tuy rằng nụ cười vẫn không thật lắm, nhưng đã rất tốt rồi.

"A Tiện?" Khi Lam Vong Cơ vẫn còn đang xuất thần, ngoài lều truyền đến một giọng nữ. Có thể kêu Ngụy Vô Tiện như vậy chỉ có một người, chính là Giang Yếm Ly. Lam Vong Cơ nhìn hắn đang ngủ say một cái, sau đó yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Nhấc tấm mành lên, nhìn thấy thật sự là Giang Yếm Ly.

Khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, Giang Yếm Ly hơi sửng sốt, ngay sau đó khom người thi lễ với y, hỏi: "Hàm Quang Quân, cho hỏi A Tiện nhà ta đâu?" Lam Vong Cơ cũng hơi cúi người chào, nói: "Vừa mới ngủ."

Nghe vậy, Giang Yếm Ly không khỏi nhíu mày lại: "A Tiện không sao chứ? Nghe A Trừng nói mấy hôm trước hắn nhiễm bệnh dịch?" Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói: "Đã khoẻ rồi."

"Vậy làm sao ...... Không được, ta phải vào thăm hắn một chút." Dứt lời, Giang Yếm Ly liền mỉm cười tạ lỗi với Lam Vong Cơ, sau đó vòng qua y đi vào lều. Đã lâu nàng không gặp hai đệ đệ, sợ bọn họ gầy xuống, đặc biệt là tình trạng của Ngụy Vô Tiện thường khiến nàng lo lắng.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang ngủ sâu. Đột nhiên mở bừng mắt, không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ bên cạnh giường, trái tim hắn bất chợt chìm xuống, giọng khàn khàn kêu lên: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ và Giang Yếm Ly lúc này vừa vặn đi vào, nghe thấy tiếng gọi này của hắn đều không khỏi sửng sốt. Lam Vong Cơ bước chân nhanh hơn, vòng qua tấm bình phong, quả nhiên thấy trên mặt Ngụy Vô Tiện đầy vẻ tối tăm và mờ mịt, đang suy nghĩ xuất thần, trong lòng y bỗng nhiên đau xót, vội vàng đi tới ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Ta ở đây."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vừa rồi ngươi đi làm cái gì?" Giọng nói mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện, nghe ra có chút ủy khuất và sợ hãi. Lam Vong Cơ khựng lại một cái, nói: "Xin lỗi ....... là Giang cô nương tới."

Cùng lúc đó, Giang Yếm Ly cũng từ phía sau tấm bình phong vòng ra tới. Ban đầu có lẽ là nàng có chuyện để nói, nhưng sau khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên nghẹn lại. Chẳng vì nguyên nhân gì khác, Ngụy Vô Tiện thật sự là gầy hơn nhiều so với trước Xạ Nhật Chi Chinh, trên mặt mang theo vẻ đờ đẫn, giờ phút này được Lam Vong Cơ ôm trong lòng, càng làm nổi bật thân hình mảnh mai của hắn.

Hai người đối mặt, Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi ngơ ngác: "Sư tỷ?"

Nửa ngày, Giang Yếm Ly kềm nén nước mắt, thở dài, nói: "A Tiện." Lam Vong Cơ yên lặng buông Ngụy Vô Tiện ra, định đi ra ngoài tránh mặt một chút, để bọn họ có thể trò chuyện thoải mái.

Không ngờ Giang Yếm Ly nói: "Lam Nhị công tử, ngươi ở lại đi, chúng ta nói chuyện." Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ, đành phải ở lại. Trong lòng Giang Yếm Ly đã có một sự suy đoán táo bạo, dù sao cách thức ở chung của hai người này đã không giống như là hai người bạn thân thiết nữa.

Nàng ngồi xuống mép giường, kéo tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng hỏi: "A Tiện, ngươi và Lam Nhị công tử ...... hiện tại là quan hệ gì?" Ngụy Vô Tiện giật mình, có chút bối rối nhìn về phía Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng có chút bối rối giống như vậy, ánh mắt nhìn hắn lập loè.

Thấy hai người như thế, Giang Yếm Ly đã hiểu rõ, thở dài, nói: "Chỉ cần các ngươi đều là đôi bên tình nguyện, thì chúng ta sẽ không ngăn cản." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện gần như là lập tức gật gật đầu, nói: "Sư tỷ, chúng ta đều là nguyện ý."

Giang Yếm Ly nhíu mày cười, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, nói: "Vậy thì tốt, chỉ là sợ mẹ sẽ hơi khó tiếp thu một chút." Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống, hàng lông mi mảnh dài nhẹ nhàng rung động, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Giang Yếm Ly cảm nhận được cổ tay bên dưới gầy guộc trơ xương, đau lòng nhíu mày lại, nói: "Mấy ngày tới sư tỷ sẽ nấu ăn cho các ngươi. A Tiện, ngươi phải tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, không thể tiếp tục gầy xuống như vậy." Lời còn chưa dứt, nàng lại nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Lam Nhị công tử hẳn là rất đau lòng đúng không?"

Lam Vong Cơ yên lặng gật gật đầu, đều bị Ngụy Vô Tiện nhìn thấy. Hắn thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, nói: "Được." Dừng một chút, hắn lại nghĩ tới lời Giang Trừng đã nói với hắn, không khỏi hỏi: "Sư tỷ, tỷ và Kim Tử Hiên ......"

Nghe vậy, Giang Yếm Ly rũ mắt xuống, ngượng ngùng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Huynh ấy hả, chính là da mặt mỏng, hở một chút là mặt đỏ." Ngụy Vô Tiện vừa nhìn, liền biết bọn họ bây giờ ở chung khá tốt.

Cho dù trong lòng hắn rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được hừ một tiếng và nói: "Hời cho hắn, sư tỷ của ta tốt như vậy." Giang Yếm Ly mím môi cười, nhẹ nhàng búng một cái lên vầng trán trơn bóng của hắn, nói: "Chỉ ngươi biết nói ngọt. Được rồi, huynh ấy chắc đang sốt ruột chờ, ta đi trước đây." Dứt lời, nàng đứng dậy mỉm cười với Lam Vong Cơ, sau đó đi ra ngoài.

Trong lều chỉ còn lại hai người im lặng nhìn nhau.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi ngủ cùng với ta được không?" Do dự một lát, Lam Vong Cơ liền ngồi xuống mép giường, ôm hắn nằm xuống, nói: "Được."

----------

Lời tác giả:

Thuật pháp kia xác thật là rất hao tâm tổn sức, hơn nữa buổi hội nghị đó nói chuyện rất lâu, đại khái nói tới buổi chiều. Vì thế Ngụy Vô Tiện chính là tinh thần mệt nhọc, rất buồn ngủ, muốn ngủ. Sau đó Lam Vong Cơ rời đi hắn đúng là rất hoảng sợ, dù sao lời y nói hắn luôn ghi tạc trong lòng.

Đột nhiên tỉnh lại đương nhiên là bởi vì sợ hãi, trong lòng không có cảm giác an toàn, thông thường tỉnh lại sẽ muốn nhìn thử xem Lam Vong Cơ có ở đây không, loại cảm giác này ấy mà, chính là đột nhiên tỉnh lại trong lòng hồi hộp, tim đập thình thịch đó, cảm thấy rất khó chịu, không biết có người nào từng trải qua hay không?

Chương này có chút nhàm chán ha, nhưng là chương tâm tình của hắn hiếm khi tốt một chút. ......