Nhìn kiểu gì cũng không thể tin được hai búp bê được cùng một người tạo ra.
Lan Lạc cao một mét hai, vẻ ngoài tinh xảo, đôi mắt lam trong veo, mái tóc vàng bồng bềnh, mềm mại, lúc cười lên ngọt hơn cả kẹo, khiến người ta phải gọi là thiên sứ.
Nhưng ở trong phòng làm việc còn có một búp bê khác trông kỳ dị, đáng sợ. Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, cao gần một mét sáu, toàn thân quấn đầy băng vải. Thậm chí cả mái tóc cũng quấn kín, chỉ để lộ một bên mắt phải màu đen vô hồn, kỳ lạ.
"Anh." Lan Lạc gọi lại một tiếng.
"Ừ." Giọng nói của búp bê hơi khàn khàn.
Rõ ràng là cuộc gặp gỡ giữa hai anh em nhưng lại chẳng hề thân thiết mà giống cuộc trò chuyện giữa cấp trên và cấp dưới hơn.
Đôi mắt màu lam mở to, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh cả, ngoan ngoãn chờ mệnh lệnh.
Đối với Lan Lạc, mỗi khi anh cả đến đồng nghĩa với việc có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ có thể do cha giao cho, cũng có khi là anh cả tự giao.
Yêu cầu của cha, Lan Lạc chắc chắn sẽ hoàn thành.
Của anh cả thì tuỳ tâm trạng.
Phòng làm việc trống trải yên tĩnh đến đáng sợ.
Mấy giây sau, môi dưới lớp băng vải của Mạc Tư mới hơi nhúc nhích, giọng nói khô khốc, khàn đặc vang lên. "Bên kia đang có rắc rối. Cha bảo em tự quản mình cho tốt, đừng có giết ai trước khi cha tới."
"Vâng."
Lan Lạc nghe được là yêu cầu của cha liền ngoan ngoãn gật đầu.
Gần đây chủ nhân rất tốt, tạm thời chưa có ý định giết hắn.
Phòng làm việc lại tĩnh lặng.
Lan Lạc nhìn anh cả chằm chằm.
Mạc Tư dùng con mắt duy nhất lạnh lùng nhìn Lan Lạc đang tỏ vẻ đáng yêu, dường như đang cân nhắc mức độ tin cậy trong lời khẳng định của cậu nhóc. Lan Lạc không đáng tin, hay nói cách khác trong tất cả các búp bê cha tạo ra thì tin ai cũng được, trừ Lan Lạc.
Lan Lạc thích giả bộ ngoan ngoãn, vô hại nhưng lại là người nóng nảy nhất trong các búp bê. Một giây trước cậu nhóc còn nũng nịu với người ta thì giây tiếp theo đã có thể vì chuyện gì đó mà tươi cười móc lấy tim người nọ. Tính cách cực kỳ mất kiểm soát.
Vì tính sớm nắng chiều mưa đó mà rất nhiều nhiệm vụ đã thất bại.
Lần này là mệnh lệnh của cha nên không thể có sai sót.
Mạc Tư chậm rãi đi tới bên cạnh Lan Lạc, hơi cúi người, túm lấy tóc cậu nhóc. Đôi mắt đen kỳ dị nhìn chằm chằm, nhấn mạnh. "Trước khi cha tới đừng có gây chuyện."
Cậu nói rất chậm, cũng toàn mấy lời vô ích nhưng ánh mắt Lan Lạc lập tức trở nên u ám.
Mạc Tư cố tình nhắc lại cứ như muốn ám chỉ nhóc là một đứa trẻ hư đốn vậy.
Lông mi Lan Lạc khẽ run, cậu nhóc mím môi, giấu đi sự u ám và nỗi tủi thân khó phát hiện. Nhóc là đứa trẻ ngoan, sẽ vâng lời cha. "Bao giờ cha tới?"
"Sớm thôi." Mạc Tư đứng dậy. "Anh sẽ gặp chủ nhân của em với tư cách là trợ lý của cha."
Lan Lạc gật đầu. Mạc Tư nhìn chằm chằm cậu nhóc, không nói gì thêm, quay người bước vào trong lốc xoáy. Lốc xoáy vặn vẹo quay tròn, một cơn gió nhẹ thổi qua, phòng làm việc lại yên tĩnh trở lại.
Thích Triều đang ở tầng hầm, vui vẻ tập trung chế tạo búp bê, không biết búp bê một mắt quấn đầy băng vải đến rồi lại đi, càng không biết tâm trạng nhóc con nhà mình đang cực kỳ tệ.
Làm búp bê là nghề cũ của Thích Triều, có nhắm mắt hắn cũng biết phải làm thế nào. Chẳng qua bây giờ chỉ phải thêm bước truyền sức mạnh tinh thần thôi.
Cho dù là nặn đất sét, khắc gọt chi tiết hay đổ khuôn đều cần đến sức mạnh tinh thần của thợ chế tác.
Vòng tròn trong suốt ở mặt trước găng tay chuyên dụng loé lên ánh sáng xanh, đây là găng được trang bị cảm ứng sức mạnh tinh thần. Khi vòng tròn này sáng lên có nghĩa là sức mạnh tinh thần đang hoạt động bình thường.
Vốn Thích Triều không quen vừa sử dụng sức mạnh tinh thần vừa chế tạo nhưng có lẽ do thiên phú nên đã nhanh chóng thành thạo.
Hắn tập trung làm phần đầu búp bê. Các ngón tay với khớp xương rõ ràng khéo léo đắp nặn đất sét, dao khắc tỉa cẩn thận, hình dáng đầu búp bê dần hoàn thiện.
Chế tạo búp bê không phải việc ngày một, ngày hai là xong. Là một thợ chế tác có kinh nghiệm, Thích Triều biết rõ phải tốn thời gian và khó khăn đến nhường nào.
Làm xong nhiệm vụ hôm nay, Thích Triều thu dọn đồ đạc, đứng dậy về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau lại xuống tầng hầm làm việc.
Hắn còn tiện thể lên tầng nhận hàng chuyển phát nhanh.
Hiện tại, nguyên liệu để làm búp bê mới đầy đủ.
Thích Triều nghe thấy âm thanh thông báo được thưởng một trăm điểm tích luỹ, khoé môi hơi nhếch lên.
Có còn hơn không, một trăm điểm tương đương với ba vạn tiền sao, cũng không ít.
Trên tầng, Lan Lạc học xong lại như bình thường chạy đi xem hoạt hình.
Không biết có phải do hắn nghĩ nhiều không mà hôm nay Lan Lạc trông không ổn lắm.
Sáng nay hắn chuẩn bị đá năng lượng cao cấp mà nhóc con chỉ ăn một ít. Tối qua ăn không nhiều, lẽ ra phải đói bụng nhưng lúc Thích Triều hỏi, Lan Lạc lại nở nụ cười thiên sứ như thường lệ, nói mình không đói.
Đúng là cậu nhóc không đói.
Mà bị anh cả chọc tức no bụng rồi.
Thích Triều không biết là do nhóc con tủi thân nên mới không chịu ăn, hắn tin lời nhóc, cho rằng mình nghĩ hơi nhiều thôi.
Nhưng tới trưa, hắn rời khỏi tầng hầm chuẩn bị cơm, Lan Lạc vẫn chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
Rất kỳ lạ.
Đang yên đang lành sao nhóc con ăn ít vậy?
"Lan Lạc, con mới ăn hai miếng đã no rồi sao?" Thích Triều nhíu mày, đi tới bên cạnh xoa xoa đầu nhóc.
"Vâng." Lan Lạc cong mắt, vẻ mặt thoải mái như mèo con, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Thích Triều loại bỏ khả năng do tâm trạng nên nhóc con không muốn ăn cơm, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân, Lan Lạc bị ốm.
Búp bê sẽ bị bệnh sao?
Chắc là có, chỉ cần có sự sống là sẽ có khả năng.
Nhưng lúc Thích Triều xem các bài viết trên diễn đàn thì không thấy chủ đề liên quan đến vấn đề này. Lần đầu tiên đăng bài trên diễn đàn lại chỉ nhận được một đống lời chế giễu.
Ông tới đây_lầu 1: [Ha ha ha ha búp bê bị ốm ha ha ha ha, chuyền cười đẳng cấp nhất năm nay, đố gì sánh bằng.]
Thu tửu thoại_lầu 2: [Tao cười ẻ. Chủ topic ngớ hả? Một đám búp bê làm từ đá thì sao mà ốm được? À đâu, có thể chứ. Búp bê không có trái tim thì chắc cũng tính là bị bệnh nhỉ?]
Trèo lên lầu_lầu 3: [Như tên, đám lầu trên để ông leo lên cái nào! Mấy người đừng có coi thường búp bê. Chủ topic đừng nghe đám đấy. Ăn ít có thể do không hợp khẩu vị, thử mua những viên màu khác đi, để các nhóc con thay đổi khẩu vị.]
Luôn có kẻ thiểu năng_lầu 4: [Lại nữa? Búp bê là bố mày à lầu ba? Còn đổi khẩu vị? Nóng thì kêu không có vị giác, lạnh thì lại kêu khẩu vị không hợp, đá năng lượng làm gì có mùi vị. Đọc thêm sách, bớt thể hiện mày kém cỏi đi.]
Thích Triều nhìn bình luận, cau mày, cái quái gì đây? Sao lại cãi nhau rồi?
Hắn chẳng thèm để ý mấy lời ồn ào, lướt từ đầu đến cuối thì rút ra được kết luận. Chỉ cần trái tim búp bê không có vấn đề thì búp bê sẽ không bị bệnh, cũng không phải do biếng ăn.
Thích Triều buồn bực.
Chẳng lẽ nhóc con không sao thật à?
Lan Lạc đang ngồi trên sofa, đung đưa hai chân, vui vẻ hào hứng xem hoạt hình, chẳng giống bị ốm chút nào cả.
Thích Triều suy nghĩ, vẫn quyết định đi hỏi thử chuyên gia. Hắn nhấp vào giao diện trò chuyện với Tiến sĩ, hỏi thăm vấn đề này.
Vài phút sau, bên kia vẫn không phản hồi.
Thích Triều bình tĩnh, dù sao không phải ai cũng canh sẵn quang não để nói chuyện với hắn. Tiến sĩ là người bận rộn, hắn hiểu được. Ngẫm một hồi, Thích Triều tìm hai thợ chế tác chuyên nghiệm mới add gần đây.
Bối Qua: [Chán ăn? Nó thích ăn thì ăn chứ? Quản nhiều làm gì? Cái mẫu thạch phế vật của cậu sao rồi?]
Thích Triều trả lời có lệ một câu rồi chuyển sang giao diện chat với Astley.
Astley: [Tôi chưa nghe nói búp bê mắc chứng chán ăn bao giờ, có khi do nó không đói bụng thôi. Anh chờ nó đói rồi thử lại xem.]
Hỏi ai cũng bảo búp bê không bị ốm. Tuy Thích Triều lo lắng nhưng không gấp gáp như ban nãy nữa.
Nhóc con không sao là tốt rồi.
Thích Triều mới nghĩ vậy, quang não đã vang lên thông báo.
Tiến sĩ: [Chán ăn?]
Thích Triều chưa gõ xong thì tin nhắn tiếp theo đã tới.
Tiến sĩ: [Anh có thể nghiền đá năng lượng thành vụn rồi trộn cùng nước để bón cho búp bê. Sau đó quan sát tình huống xem thế nào.]
Hỏi bao người rồi mà đây là người duy nhất đưa được lời khuyên chuyên nghiệp. Thích Triều kinh ngạc, tò mò nhắn. [Vì sao vậy? Nghiền thành vụn bọn nhỏ dễ tiêu hoá hơn hả?]
Tiến sĩ: [Anh có thể hiểu như vậy ^_^]
Đã get.
Còn chưa thử, Thích Triều đã tin phân nửa rồi. Dù sao so với mấy người kia thì Tiến sỹ chuyên nghiệp hơn hẳn.
Buổi tối, Thích Triều dựa vào cách Tiến sĩ bày, nghiền đá năng lượng thành các hạt nhỏ như hạt gạo, ngâm vào nước rồi bê ra cho búp bê.
Chỉ có cha mới trộn đá năng lượng với nước.
Lan Lạc rất thông minh, vừa nhìn đã biết lý do, cũng hiểu được ý của cha. Cậu nhóc hơi ngập ngừng, dùng thìa xúc từng muỗng cho vào miệng.
Thích Triều đã chuẩn bị tâm lý nhưng thấy cảnh này vẫn sốc nặng.
Búp bê nhỏ thật sự ăn hết đá năng lượng rồi! Ăn sạch bách luôn!
Thích Triều xoay người cầm quang não, kích động nhắn một đống lời cảm ơn.
Mà ở nơi Thích Triều không nhìn thấy, Lan Lạc khẽ thở phào.
Đá năng lượng trộn nước là một trong các phương pháp trừng phạt của cha.
Cha cảnh cáo nhóc đừng có gây rắc rối. Cậu nhóc muốn ngoan ngoãn nghe lời cha nhưng lại trở thành đứa nhóc hư.
Thích Triều gửi xong tin, vẻ mặt tràn đầy ý cười chưa tan. Hắn ngồi xổm xuống, xoa mái tóc mềm mại của Lan Lạc. "Hôm nay Lan Lạc vất vả rồi."
Thích Triều nghĩ rất đơn giản, nghiền đá năng lượng thành hạt gạo để dễ ăn, suy ra khả năng tiêu hóa không ổn lắm. Nói cách khác, nhóc con bị ốm nhưng lại tỏ ra mình không sao hết, còn cười với hắn. Đúng là làm người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Lan Lạc ngạc nhiên, đôi mắt xanh lam mở to nhìn Thích Triều.
"Sau này con khó chịu ở đâu thì phải bảo ba ba nhé?" Thích Triều nhìn đôi mắt ngây thơ của Lan Lạc, không muốn tỏ ra quá nghiêm khắc. Hắn đùa. "Lan Lạc là nhóc con tốt nhất thế giới! Khi nhóc con ngoan ngoãn khó chịu thì cần người lớn an ủi."
Nhóc là đứa trẻ tốt nhất trên đời.
Nghe thấy vậy, đôi mắt Lan Lạc sáng bừng, cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt hưng phấn như tìm được kho báu vậy.