Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 17: Tiến sĩ - Không có gì.



Editor: YYone

Beta: Đồng Song, CiCi

Tiến sĩ: [Không cần cảm ơn ^_^]

Tiến sĩ: [Tôi cũng rất vui khi giúp được anh.]

Sau khi dỗ nhóc con đi ngủ, hắn trở về phòng, nhìn thấy hai tin này, hảo cảm đối với Tiến sĩ lại tăng.

Có thể chế tạo ra búp bê như Lan Lạc, Tiến sĩ đúng là một thợ chế tác xuất sắc. Thích Triều biết Tiến sĩ rất giỏi nhưng cũng chỉ là biết thôi. Tối nay hắn mới hoàn toàn hiểu được.

Chữa chứng bệnh chán ăn của Lan Lạc chỉ bằng một bát đá năng lượng pha nước, đỉnh thật sự.

Tiến sĩ giải đáp được vấn đề mà cả hai thợ chế tác chuyên nghiệp không trả lời được, chứng tỏ điều gì? Chắc chắn Tiến sĩ đã đọc rất nhiều sách và có nhiều kinh nghiệm thực tiễn.

Không những thông thái, tính cách còn dịu dàng, chẳng hề kiêu ngạo, quá hoàn mỹ!

"Muốn làm bạn với cậu ấy ghê." Thích Triều nhủ thầm trong lòng.

Nghe thấy chuyện kinh dị - hệ thống: .....Cái gì?

Anh liên tục tìm người ta xàm xí mà vẫn chưa coi người ta là bạn á? Hệ thống cảm thấy bất ổn, đừng bảo đến lúc thành bạn rồi thì ký chủ còn tích cực tìm người ta tám chuyện hơn đấy?

Thấy ký chủ lại muốn đâm đầu vào chỗ chết, nó chỉ muốn ôm chặt đùi ký chủ, cầu xin hắn trân trọng mạng mình đi, đừng nghĩ nữa! Kia là vai ác, động một ngón tay thôi là xẻo được cái mạng chó của anh đấy!!!!!!!

Nhưng vì hiệp định bảo mật mà hệ thống bị buộc phải ngậm miệng giả mù, trơ mắt nhìn ký chủ đi tìm chết.

Thích Triều đang tập trung vào việc làm thế nào để kết bạn với Tiến sĩ nên không để ý hệ thống về thăm.

Trước đây mối quan hệ giữa anh và Tiến sĩ chưa thể xem là bạn bè được, thậm chí còn chẳng qua mức người quen. Tuy thỉnh thoảng hai người sẽ nhắn tin nhưng cũng chỉ giới hạn ở khoảng mới biết nhau thôi.

Nếu trở thành bạn của Tiến sĩ, chưa tính những chuyện khác thì riêng việc búp bê ở nhà xảy ra vấn đề gì là hắn có thể nhờ Tiến sĩ bất cứ lúc nào. Nghe thì có hơi thực dụng nhưng không thể phủ nhận tính cách hấp dẫn của Tiến sĩ khiến Thích Triều muốn làm thân với anh.

Đã rất lâu Thích Triều không chủ động kết bạn với người khác. Khi bước vào xã hội, những người gọi là bạn đó giống như đối tác hơn.

Chắc chắn một người đàn ông 30 tuổi sẽ không giống trẻ con mẫu giáo, hỏi thẳng tớ làm bạn với cậu được không rồi tay nắm tay đi nghịch cát, quá viển vông. Thích Triều sẽ không bao giờ làm vậy, hắn tự thấy mình tương đối hướng nội, nhưng lúc cần chủ động cũng sẽ không lùi bước.

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, Thích Triều thường xuyên gửi một số tin nhắn chẳng mấy quan trọng nhưng cũng không quá vô nghĩa cho Tiến sĩ, đa phần đều liên quan tới búp bê.

Mặc dù Thích Triều có hơi hung hăng nhưng EQ rất cao. Nếu Tiến sĩ thể hiện một chút thiếu kiên nhẫn hắn sẽ lập tức giữ khoảng cách, nhất định không làm phiền liên tục thế này.

Song mỗi lần, Tiến sĩ đều kiên nhẫn trả lời, giọng điệu ôn hoà, chẳng hề chiếu lệ, dường như rất vui khi nói chuyện với hắn. Điều này kích thích sự nhiệt tình của Thích Triều, mỗi ngày đúng giờ sẽ tìm chủ đề nói chuyện với Tiến sĩ, đều như vắt chanh.

Không biết từ bao giờ, cầm quang não nói chuyện với Tiến sĩ đã trở thành thói quen của Thích Triều.

Chia sẻ thông tin Lan Lạc, học hỏi kinh nghiệm về búp bê, tám một số chuyện đời thường. Nếu ngày nào hai người không nói chuyện, hắn sẽ ngứa ngáy cả người.

"Nhóc con, cha con dịu dàng ghê." Lúc ăn cơm, Thích Triều đột nhiên nói với búp bê.

Trên quang não là tin nhắn mới của Tiến sĩ, ghi chú về những công cụ làm khuôn anh thường dùng và những việc cần lưu ý.

Chỉ là câu từ lạnh băng nhưng được Tiến sĩ gõ ra lại trở nên học thức, ôn hoà. Cảm giác này rất kỳ diệu.

Đôi mắt xanh của Lan Lạc sáng lên, gật mạnh đầu. "Cha là người dịu dàng nhất thế giới!"

Thích Triều không có ý kiến gì, thậm chí còn đồng ý. "Chuẩn luôn."

Lan Lạc cười cong mắt, hiển nhiên rất thích người khác khen cha mình.

Thích Triều kết luận tình cảm giữa hai cha con khá tốt nhưng hắn vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Lúc hắn bảo Lan Lạc dùng quang não nói chuyện với Tiến sĩ thì ánh mắt của Lan Lạc sáng bừng lên nhưng rất nhanh sẽ do dự lắc đầu từ chối. "Cha bận lắm ạ. Con không nên gây phiền phức cho cha."

Ngoan quá.

Thích Triều đau lòng.

Gửi mấy tin nhắn thôi thì có gì mà phiền? Nếu Tiến sĩ bận quá không có thời gian kiểm tra quang não cũng không gọi là phiền được.

Nhưng lúc hắn nói mấy lời này với búp bê, Lan Lạc vẫn lắc đầu.

"Con không muốn ạ."

Thích Triều chỉ đành thôi, tìm Tiến sĩ kể lại tình huống này.

Tiến sĩ: [Anh có thể bảo Lan Lạc rằng tôi luôn mong Lan Lạc tìm tôi nói chuyện.]

Vẫn dịu dàng như mọi khi.

Thích Triều đưa Lan Lạc xem, ánh mắt cậu nhóc lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ làm cả phòng khách như sáng bừng.

Để búp bê có thể nói chuyện với Tiến sĩ, Thích Triều đặt mua thêm quang não riêng cho Lan Lạc.

Lan Lạc rất vui, ôm quang não không rời tay. Tuy vậy nhưng mấy ngày sau có vẻ búp bê với Tiến sĩ vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Mỗi người sẽ có những cách ở chung khác nhau. Thích Triều nghĩ nếu hai người thoải mái thì hắn cũng không can thiệp.

Dạo này hắn thường xuyên làm việc dưới tầng hầm nên chuyển cả mẫu thạch xuống đây. Mỗi khi thấy mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thạch sẽ liên tưởng tới nhóc con chưa chào đời, Thích Triều lại tràn trề năng lượng. Đây cũng coi như một cách để thả lỏng.

Khi hoạt hình Lan Lạc thích kết thúc, cậu nhóc sẽ chạy xuống tầng hầm, ngồi bên cạnh Thích Triều, đôi mắt xanh mở to, ngoan ngoãn, tò mò nhìn động tác của hắn.

Lo nhóc con thấy chán, Thích Triều lấy đất sét thừa, dạy Lan Lạc nặn mấy con động vật nhỏ, ví dụ như ếch xanh hay thỏ trắng gì đó.

Ở phương diện làm đồ thủ công, Lan Lạc không phải thiên tài như khi học chữ. Tay cậu nhóc vụng về, nhào nặn hai tiếng đồng hồ mới được một vật hình thù kỳ lạ với bốn chân.

Vốn Thích Triều rất buồn cười, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của nhóc con, hắn đành cố mà nhịn, dùng tình cha cao cả mà trái lương tâm khen. "Con nặn ếch xanh giống thật quá!"

Chắc là ếch xanh ha?

May mắn thứ sinh vật kỳ bí này là ếch xanh thật. Lan Lạc được khen không hề nghi ngờ gì, cười rạng rỡ, cẩn thận đặt con ếch dưới đèn bàn.

Ánh sáng chỗ này tốt hơn, có thể làm con ếch nhỏ phát sáng. Lan Lạc hệt như hoàn thành nhiệm vụ gì đó, vẻ mặt chờ mong nhìn Thích Triều, rồi lại đến quang não của hắn, sau đó nhìn sang ếch xanh, lặp đi lặp lại liên tục.

Thích Triều cúi đầu nhìn quang não, bỗng hiểu ra, chụp một tấm ảnh gửi cho Tiến sĩ.

Ba Triều: [Lan Lạc tự nặn ếch xanh, siêu đáng yêu đúng không?]

Vì đề phòng cha Lan Lạc không biết dỗ trẻ, hắn còn chủ động gợi ý.

Vài phút sau, thông báo quang não vang lên.

Tiến sĩ: [Ếch xanh rất đáng yêu.]

Khoé miệng Thích Triều nhếch lên, nói lại câu trả lời này cho nhóc con vẫn đang nhìn trộm.

Búp bê nhỏ như vừa nhận được thành tích lớn, đôi mắt xanh cong như trăng non, đôi chân hào hứng đung đưa trong không khí. Cậu nhóc lại lấy một ít đất sét, chuẩn bị nặn mấy con vật đáng yêu nữa.

Thích Triều muốn tan chảy, hắn cố ngăn bàn tay đang ngo nghoe rục rịch, kiềm chế tình cha cao cả, tiếp tục công việc của mình.

Từ lúc bắt đầu chế tạo đến giờ đã được một tháng, khuôn đất sét phần đầu và khớp tay chân của nhóc con mới đã gần hoàn thành, công việc hôm nay là mài giũa từng chi tiết.

Dao cạo không ngừng chuyển động trên bề mặt đất sét, những phần có sai sót dần được Thích Triều sửa đổi cho phù hợp, toàn bộ quá trình rất nhàm chán.

Lan Lạc nặn xong một con thú nhỏ liền yên lặng ngồi bên cạnh quan sát động tác của Thích Triều. Sau khi nhìn chán thì quay qua xem mẫu thạch được đặt trên bàn.

Gần một tháng được cho ăn sức mạnh tinh thần, tuy vẫn là viên đá xám xịt đó nhưng dường như có thêm một lớp men bóng loáng như đồ sức, rất dễ nhìn.

Trạng thái này của mẫu thạch thể hiện rằng nó có thể được đánh thức, cởi bỏ lớp vỏ xám bất cứ lúc nào.

Thời kỳ quan trọng của mẫu thạch cần được bổ sung một lượng lớn sức mạnh tinh thần. Chất lượng viên đá thế nào đều phụ thuộc vào giai đoạn này. Lan Lạc nhìn sức mạnh tinh thần màu xanh cuồn cuộn xung quanh nó, cậu nhóc đoán viên mẫu thạch này có lẽ sẽ rất đẹp.

Đúng lúc ấy thì thông báo quang não vang lên.

Thích Triều đang đắm chìm trong công việc không để ý tới. Vài phút sau, hắn mài nhẵn xong khớp đầu gối của búp bê mới ngừng tay kiểm tra quang não.

Nhìn thấy avatar, Thích Triều hơi ngạc nhiên, dù sao đối phương rất ít khi chủ động nhắn tin.

Tiến sĩ: [Ngày mai anh rảnh chứ? Dự kiến mai trợ lý của tôi sẽ tới kiểm tra tình trạng của Lan Lạc, được không?]

Lúc trước vì Tiến sĩ bận công việc nên hai người thống nhất tháng sau mới bắt đầu chữa trị cho búp bê, Tiến sĩ sẽ để trợ lý tới kiểm tra trước.

Giờ đã gần một tháng, đúng là đã tới lúc Lan Lạc chữa trị.

Tin tức tới bất thình lình, Thích Triều bỗng dưng thấy hồi hộp