Lúc này Thẩm Tử Dục ngăn cản cô, cô ngẩng đầu chỉ thấy anh ta cười cười nói: "Chị dâu chỉ giả vờ thôi."
Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên: Này, đồ ăn cháo đá bát, cô muốn giúp anh ta lại còn bán đứng cô.
"Giả vờ?" Tống An Kỳ nghi ngờ cúi đầu nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên cười gượng: "An Kỳ, tớ..."
Cô còn chưa nói xong thì thấy hốc mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Lần này Tiêu Diệp Nhiên sốt ruột, lập tức ngồi thẳng người đưa tay lau nước mắt cho cô ấy: "An Kỳ, đừng khóc,
tớ không cố ý dọa cậu đâu. Tớ cho rằng cậu giận tớ cho nên... Cho nên..."
Cô nói đến đây thì oán giận đánh Thẩm Tử Dục vài cái: "Tại cậu, tại cậu, ai bảo cậu trêu chọc An Kỳ nhà tôi chứ" Thẩm Tử Dục vốn thấy Tống An Kỳ khóc thì rất đau lòng, hiện tại anh ta lại nghe chị dâu mắng mình như vậy thì lập tức vô cùng tủi thân: "Chị dâu, em thích cô ấy là sai sao!" "Sai, vô cùng sai!" Tiêu Diệp Nhiên "Hừ" một tiếng: "An Kỳ nhà tôi không phải là người Thẩm Tử Dục: "..."
Người ta nói phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách đúng
u có thể tùy tiện thích."
là thật! Vừa rồi cô còn muốn giúp anh ta, hiện tại còn trở mặt mắng anh ta.
Tống An Kỳ không nhịn được "Xi" bật cười, khóe mắt vẫn còn mang theo nước mắt.
Tiêu Diệp Nhiên thấy cô ấy cười thì thở phào, có cảm giác phá tan mối nguy hiểm.
Tống An Kỳ lau nước mắt, bất đắc dĩ nói với Tiêu Diệp Nhiên: "Diệp Nhiên, sau này đừng dọa người ta như thế, nếu người mắc bệnh tim thì sẽ bị cậu hù chết đó."
Tiêu Diệp Nhiên tự biết sai, ngoan ngoãn gật đầu: "Tớ biết rồi. Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa”
Tống An Kỳ cười cười, sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Dục do dự nói: "Thẩm Tử Dục, tình cảm là chuyện của chúng †a, anh đừng để Diệp Nhiên giúp anh nữa”
"Ừ”" Thẩm Tử Dục nhàn nhạt đáp.
Nếu không phải cô không đồng ý, sao anh ta lại nói chuyện này với chị dâu chứ?
Thẩm Tử Dục nghĩ đến đây thì thở dài "Em không muốn hẹn hò với anh là vì thật sự không thích anh, hay là có lo lắng chuyện khác?"
Tiêu Diệp Nhiên cũng im lặng nhìn cô chờ cô trả lời.
€ô nhìn Tiêu Diệp Nhiên lại nhìn Thẩm Tử Dục, hơi mỉm cười nói: "Tôi không phủ nhận mình có ấn tượng tốt với anh, nhưng chuyện này không đủ để tôi gật đầu đồng ý. Hơn nữa cho dù tôi thật sự thích anh thì tôi cũng không muốn anh và người ta ầm ï với nhau vì mình, trong lòng tôi sẽ rất lo lắng”
Cô đã nói rõ mình không muốn ở bên cạnh anh ta.
Thẩm Tử Dục cười tự giễu: "Thì ra là như vậy. Anh cũng không ép buộc em."
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông quấn lấy người khác, nếu cô đã nói như vậy, anh ta cứ quấn lấy cô cũng rất mất phong độ.
Có lẽ Thẩm Tử Dục nhìn không ra được sự Tống An Kỳ rầu tĩ trong lòng, nhưng Tiêu Diệp Nhiên lại nhìn thấy.
Cô thấy An Kỳ nói lời này thì sâu trong đáy mắt là sự đau đớn mà cô ấy cho rằng mình đã che giấu rất tốt.