Chiến trường vạn dặm mù mịt, vó ngựa phi nhanh không thấy quay đầu, tiếng trống trận dồn dập kéo dài từng hồi cổ vũ sĩ khí binh sĩ.
Trận chiến lần này chủ soái hai quân đích thân ra trận quyết một trận kết thúc chiến sự.
Đích thân thái tử Yến quốc ra trận, Sở Mạch Thần, Sở vương còn có Sở Thương Dạ cũng không ở lại doanh trướng.
- Sở Thương Dạ, hôm nay ngươi bỏ mạng lại đây thôi, Nghê Thường chỉ có thể là của bản thái tử
Sở Thương Dạ cùng Yến quốc thái tử cận chiến, hắn ta ý khiêu khích Sở Thương Dạ chỉ là hiện tại hắn đã có thể khôi phục võ công, hai người có thể nói là đánh ngang tay.
- Phải xem xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không
- Vậy cứ thử rồi sẽ biết
Hai nam nhân không biết đã giao chiến bao nhiêu lâu, sức lực hai người họ cũng dần cạn kiệt chỉ là xem ai có thể trụ đến cuối cùng mà thôi.
- Muốn giành với ta, ngươi không có cửa đâu
Sở Thương Dạ đánh rơi kiếm của thái tử Yến quốc, hắn ta không chấp nhận chịu thua, hai bàn tay nắm chặt lộ rõ gân cốt.
- Dựa vào đâu nàng ấy là của ngươi, ta cũng yêu nàng ấy, dựa vào đâu nàng chỉ để ý mình ngươi
- Có một câu ngươi nói đúng, nàng ấy để ý ta nhưng nàng ấy không phải của ta, nàng ấy là nàng ấy thôi, ta yêu nàng ấy cũng cho nàng ấy tự do, còn ngươi thì sao, chẳng phải suýt nữa đã hại chết nàng ấy rồi sao?
- Ta không phải cố ý, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn
Chuyện đã xảy ra cho dù che giấu tốt đến đâu cũng có ngày bị người khác biết được, hắn chỉ cần phái người điều tra một chút là có thể tìm ra. Chuyện ngày hôm đó không qua mắt được hắn.
- Ngươi nói ngươi yêu nàng nhưng ngươi có nghĩ tình yêu của ngươi khiến nàng nguy hiểm tính mạng hay không, điều ngươi muốn chỉ là chiếm giữ hàng thôi
-
- Người thắng nói như thế nào mà chẳng được chứ
Yến quốc thái tử có lẽ vẫn có chút ít yêu thích nàng nhưng chút ít tình cảm đó không bằng được với dã tâm lớn của hắn ta.
- Bạch Doãn Vi, kể từ ngày rơi xuống vách núi, nàng ấy đã phát hiện ra thân phận của ngươi rồi
- Ta biết mà, nếu không phải vì không thể ngờ đến người ra tay lại là Nguyệt Nương bên cạnh ta, nàng ấy sao có thể thất thủ
Hắn ta tự giễu bản thân, từ đầu trong Quốc tử giám, nàng đầu tiên là không hứng thú, sau đó lại e dè hắn ta, đến khi nàng rơi xuống vách núi, hắn ta không nghĩ đến nàng đối với hắn ta có loại suy nghĩ gì.
- Ngươi đi đi, đừng dấy binh đao nữa, chịu khổ vẫn là bách tính
- Ngươi...buông tha ta sao?
Sở Mạch Thần mở lời thả Bạch Doãn Vi đi, mặc dù có thể giết chết hắn ta sau đó tấn công Yến quốc thâu tóm hai nước nhưng Sở Mạch Thần lại không có dã tâm đó.
Phải biết hơn ba tháng diễn ra chiến sự, bách tính đã rơi vào cảnh ly tán, người mất nhi tử, người mất phu quân, nếu lúc này kéo dài chiến sự sẽ càng khiến Đại Sở tổn thất nặng nề.
Chi bằng hắn mở ra cho Bạch Doãn Vi một con đường sống, cho hắn một ân tình.
- Ta giống nói đùa sao, ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi, nhưng phải ký khế ước hoà bình trăm năm
- Được
Chiến sự hai nước sau hơn ba tháng đã kết thúc, Sở Mạch Thần sau khi hồi kinh đã lên ngôi hoàng đế, tân đế đăng cơ, miễn thuế ba năm, khắp nơi vui mừng ca ngợi tân để anh minh.
- Mọi chuyện ở đây nếu đã xong, ta cũng nên đón nàng ấy hồi kinh thôi
- Ừm, ngươi đi đi, trong triều có hoàng bá giúp ta là được rồi
Sở Thương Dạ gật đầu rồi cũng lui xuống, Sở Mạch Thần ngồi bên long án thở dài một lượt, cũng không biết là tư vị gì trong lòng.
Hắn từng có suy nghĩ sau khi đăng cơ sẽ cướp nàng từ tay Sở Thương Dạ, đến bây giờ hắn chợt thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười.
Mặc dù hắn là quân, bọn họ là thần, quân muốn, thần không thể không theo, nhưng hắn thật sự muốn làm như vậy sao? Hắn biết, nàng cũng nhất định sẽ kháng cự, thậm chí là chán ghét hắn.
Hoàng thượng, Hàn cô nương cầu kiến
- Cho nàng ấy vào đi
Vị công công bên cạnh hắn lặng lẽ lui ra ngoài, một lúc sau mới thấy Hàn Chiêu Chiêu đi vào.
-
Nàng ấy một thân hồng y trầm ổn, gương mặt thanh tú động lòng người, ở nàng ấy Sở Mạch Thần nhìn thấy hoàn toàn khác với Nghê Thường cũng chẳng biết hai người ở điểm nào hợp ý.
- Thần nữ tham kiến hoàng thượng
- Miễn lễ, muội tìm ta có việc gì sao?
- Ta...ta mới học làm điểm tâm, muốn đem đến cho hoàng thượng dùng thử
Hàn Chiêu Chiêu có phần ngập ngừng, tân hoàng đăng cơ chắc chắn tuyển tú, nữ nhi nhà quan trên ngũ phẩm đều phải tham gia, phụ thân nàng ấy cũng không còn cách nào khác.
Nàng ấy thực ra có chút vui mừng, nhưng là Hàn Chiêu Chiêu biết hắn không yêu mình, càng đừng nói đến sau này hậu cung ba ngàn giai lệ.
Hàn Chiêu Chiêu cũng không rõ bản thân hiện tại là đang muốn làm gì, nàng ấy nửa muốn nửa lại không muốn nhập cung.
- Muội có lòng rồi, ban ngồi
- Tạ ơn hoàng thượng
Ngự thư phòng rơi vào tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, hắn khụ vài tiếng xua đi bầu không khí ngượng ngùng.
- Có chuyện gì muốn nói với ta sao, muội cứ nói, không cần e dè
- Không có chuyện gì, ta...ta về trước đây
Nàng ấy vội đến nỗi quên cả hành lễ đã chạy ra ngoài, chỉ là chút tâm tư của nàng ấy sao hắn có thể không nhìn ra chứ, nhưng là hắn sợ sẽ uỷ khuất cho nàng ấy.