Ở nhờ nhà cậu

Chương 100: KẾT THÚC




Chu Đại mua bánh kem cùng trà sữa mà Hứa Khả thích nhất, trên đường trở về Hứa Khả không nhịn được mở ra ăn.

Ba năm này, mỗi lần gặp mặt, Chu Đại đều mua cho cô ở những cửa hàng khác nhau, ngày nghỉ thì đưa cô đi du lịch, ăn uống vui chơi, sống rất thoải mái, tự do tự tại.

Có đôi khi Hứa Khả sẽ cảm thấy mình tìm được một người bao nuôi, còn là một nguồn có nhiều tiền, đẹp trai và tốt bụng.

Ăn được một nửa, cô đột nhiên nhớ tới nội dung ba người bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, hỏi Chu Đại: "Hiện tại mỗi ngày anh đều phải đi khám bệnh sao?"

"Không phải." Có rất ít khi hỏi chuyện ở bệnh viện, Chu Đại nghiêm túc trả lời, "Sau khi lên trưởng khoa thì sẽ không phải làm nhiều như trước, hơn nữa anh đã đồng ý đến khoa y làm giáo sư, dẫn dắt nghiên cứu sinh, vài việc vụn vặt, không có cách nào mỗi ngày đến bệnh viện ngồi khám, rảnh mới có thể qua đó."

Nói xong còn cố ý trêu chọc cô: "Sao vậy, lại muốn trộm đến bệnh viện nhìn anh, cho anh bất ngờ à."

Nói đến chuyện này, mặt Hứa Khả có chủ xấu hổ, ba năm qua cô thường nhân lúc Chu lại không để ý, trộm chạy tới tìm anh, sau đó không có ngoại lệ, mỗi lần đều bị anh dè lên bàn làm việc.

Giống như yêu đương vụng trộm vậy.

Người ta đều nói đàn ông sau 30 tuổi thể lực sẽ giảm xuống, nhưng Chu Đại vẫn khỏe như cũ.

Mỗi lần xuống giường chân cô đều mềm nhũn.

Hứa Khả lược bớt mấy thứ vớ vẩn trong đầu ra, hiện hộ: "Không có, em chỉ muốn biết nội dung công việc hàng ngày của anh, quan tâm anh cũng không được sao?"

"Đương nhiên có thể." Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Chu Đại không nói gì, sau khi đèn dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Khả: "Bà xã kiểm tra công việc, anh cần phải nói cho em biết."

"Ai là bà xã của anh." Hứa Khả nhỏ giọng nói, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng ngọt ngào.

"Em không phải bà xã của anh vậy ai là bà xã của anh? Thanh xuân của anh bị em chậm trễ rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh "

Hứa Khả cố ý không nhìn anh, cúi đầu uống trà sữa: "Nói vớ vẩn."

Lúc anh gặp cô đã 35 tuổi, lấy đâu ra thanh xuân.

Nhưng nói qua nói lại, cô vẫn luôn biết anh rất giỏi, nhưng không nghĩ tới anh đạt đến trình độ này. Có một số chuyên gia một tuần vẫn phải dẫn khám bệnh một hoặc hai ngày, vậy mà anh không cần phải làm vậy.

Lúc này đã là hoàng hôn, chân trời có ánh nắng, rất đẹp, Chu Đại đang đi trên đại lộ ven sông, lúc đường ít xe hơn, anh dừng xe ở ven đường, cho Hứa Khả ngắm cảnh.

"Hứa Khả, nhìn ánh nắng chiều, có đẹp không?"

Hứa Khả ngẩng đầu nhìn, bầu trời đỏ rực, đẹp không tả xiết.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại, nửa dùng dậy chụp mấy tấm cùng quay vài video, cảm thấy góc độ không tốt, đột nhiên cởi dây an toàn, cơ thể hướng về phía Chu Đại, sau khi chụp xong trở về chỗ ngồi, Chu Đại cúi đầu xuống hôn lên môi cô."