Chu Đại cùng Cát Dương ở trên ban công nói chuyện phiếm, thịt nướng cũng đã chuẩn bị xong. Nhạc San gọi hai người: "Thịt nướng xong rồi, hai người mau quay lại, để lâu ăn không ngon đâu."
"Em yêu, từ tùa, bọn anh lập tức xuống ngay." Cát Dương vòng tay qua bả vai Chu lại, cười hi hi. "Anh Đại, đi thôi, ăn bữa tối thịnh soạn này, anh mới có sức lực tiếp tục theo đuổi."
Lúc này Chu Đại không biết bản thân vừa mới uống rượu bị hạ thuốc, đương nhiên cũng không nghe ra ý nghĩa của câu nói kia.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Kha dang nướng thịt, lúc cô nghiêm túc thì về mặt rất thoải mái, không giống lúc giận dỗi gào to, nhìn dịu dàng, mềm mại.
Chiếc váy màu hồng nhạt khiến làn da của cô sáng lên, cổ họng của Chu Đại đột nhiên nóng lên.
Sớm biết vậy thi không cho cô mặc chiếc váy này. Hứa Khả vui vẻ còn anh thì bị dày vỏ.
Khi hai người trở lại bàn, trước mặt Hứa Khả có một đĩa đầy thịt nướng, nhìn thấy Chu Đại đi về phía mình, cô giơ đĩa lên hỏi anh: "Ăn không?"
Bước chân của Chu Đại dừng lại.
Anh nhìn đĩa thịt, không có gì muốn ăn, nhưng vì Hứa Khả nướng, anh vẫn cho cô mặt mũi: "Ăn một miếng."
Hôm nay tâm trạng của Hứa Khả vô cùng tốt, buổi tối lại ăn ngon, vì vậy tâm tình rất tốt, tìm một cái dĩa cùng dao, gắp cho Chu Đại hai miếng thịt nướng.
"Nếm thử xem."
Lúc Chu lại nhận cái dĩa, ánh mắt không nghiêng không lệch mà rơi xuống cần cổ trắng nõn của cô, tư dư vị mất hồn hai ngày trước xuất hiện trước mắt, cổ họng càng thêm khô khốc.
Rõ ràng chỉ ăn tối, nhưng lý trí của anh lại không thể ngăn cản dục vọng đang ngo ngoe rục rịch.
Anh không muốn ăn thịt, chỉ muốn xử rách chiếc váy trên người Hứa Khả, ăn cô một cách sạch sẽ.
Anh không ngửi thấy mùi thịt nướng cùng khói dầu, trong mũi tràn ngập hương thơm tự nhiên tỏa ra từ trên người Hứa Khả.
Rất ngọt.
Đáy lòng nhảy mắt bị kích thích.
Chu Dại nhìn qua đủ loại gái đẹp, nhưng chỉ có Hứa Khả mới khiến anh sinh ra xúc động nguyên thủy nhất. Sự xinh đẹp của cô khiến anh muốn phá hủy.
Một ngọn lửa ở nơi nào đỏ bắt đầu bùng cháy, anh gia tay xoa lông mày.
Không nên để cô mặc chiếc váy này nữa.
Cảm nhận được ảnh mắt của Chu Đại, Hứa Khả theo bản năng nhìn đũng quần anh, thấy nó không phồng lên thì nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt hai người một trước một sau nhìn xuống dưới, không chút tương quan nào nhưng lại bị Cát Dương bắt gặp.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, đặc biệt ở phương diện tình dục, một ánh mắt có thể nói lên tất cả.
Được rồi, không cần hắn hạ thuốc, anh Đại cũng có thể ăn thịt người.
Thịt nướng còn chưa vào miệng, đã nghĩ đến thịt khác.