Ở nhờ nhà cậu

Chương 67: Anh trai khác cha khác mẹ đến






Sáng nay, Hứa Khả bị người đàn ông dục cầu bất mãn nào đó muốn hai lần mới xong việc, lúc dừng lại thì đã là 9 giờ rưỡi.

Cô rất đói bụng, thúc giục Chu Đại đi xuống nấu mì cho mình ăn.

Sau khi ăn no, động tác của Chu Đại rất nhanh nhẹn, không nói cái gì đi xuống dưới.

Hứa Khả ở trên lầu đợi nửa giờ, Chu Đại cũng chưa gọi cô đi xuống ăn sáng, nhưng cô có nghe thấy tiếng Cát Dương truyền đến từ dưới lầu.

"Anh Đại, mau ra nhìn xem ai đến nhà anh."

"Giọng rất lớn, nghe thấy trong nhà có khách tới, Hứa Khả đi xuống giường, kéo một góc rèm cửa nhỏ ra nhìn xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy người cô ghét nhất.

—— Tiêu Hành.

Đứng bên cạnh còn có một cô gái, nhìn dáng người có vẻ không phải Nhạc San.

Sao Tiêu Hàng lại đến đây?

Hứa Khả vội vàng kéo rèm cửa lại, nhanh chóng mặc quần áo ra khỏi phòng.

Mấy năm trước, mỗi lần nghỉ hè Tiêu Hành đều đến đây tìm Chu Đại, anh ta đối với người cậu này còn thân thiết hơn cho với cha, nghỉ hè đến ở đây cũng không muốn về nhà. Sau khi vào đại học thì ở lại trường, rất ít khi nghe Tiêu Minh Viễn nhắc tới chuyện của hắn.

Hôm nay đến thật không khéo.

Hứa Khả không biết anh ta lúc trước ở tầng nào, sợ bị phát hiện chuyện của mình cùng Chu Đại, thừa dịp không có người vào, cô dùng tốc độ nhanh nhất trở lại phòng ở tầng hai.

Phòng được cách âm tốt, cô không nghe được động tĩnh ở bên dưới, cũng không chủ động đi xuống chào hỏi.

Nhìn thấy Tiêu Hành cô lại cảm thấy khó chịu, lúc trước học cấp ba lúc nào cũng giả vờ làm người xa lại, làm như không thấy, lúc này lại càng không thể chủ động cúi đầu.
Ở trong phòng một lúc, Chu Đại gọi điện thoại kêu cô đi xuống, Hứa Khả chậm rì rì, đi được bao nhiêu chậm liền chậm bấy nhiêu.

Khi Cát Dương cùng Tiêu Hành đi vào phòng, trong phòng khách sắp xếp rực rỡ đập vào mắt, hai người đồng thời sửng sốt.

"Anh Đại, sao lại thế này? Sao cách trang trí của nhà anh lại biến thành như vậy?"

Phong cách trang trí đơn giản của Chu Đại trước đây đã duy trì ít nhất tám năm, cho dù làm gì cũng không thay đổi, hiện tại trong phòng khách bày đủ thứ đồ, đủ mọi màu sắc, còn có bể cá nhỏ, tràn đầy sức sống.

Đầu óc của Cát Dương nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nghĩ đến Hứa Khả.

Quả nhiên, đàn ông khi yêu cũng không giống như trước, cuộc sống sinh hoạt cũng thay đổi. Lúc trước anh ta đã sớm khuyên anh Đại đổi phong cách mà anh không nghe.
Vẫn là sức mạnh của em gái trẻ tuổi.

Cát Dương tặc lưỡi trộm nhìn trên lầu: "Em gái Hứa Khả đâu, còn chưa dậy sao?"

Tiêu Hành còn chưa lấy lại tinh thần, nghe thấy cái tên mình ghét, theo bản năng nhíu mày: "Hứa Khả ở đây?"

Cát Dương quay đầu: "Em quen em ấy?"

Hóa ra đã gặp phụ huynh, hành động này, thật không hổ là anh Đại của hắn, quá nhanh.

Khâm phục.

Nhìn phản ứng của Cát Dương, Tiêu Hành biết Hứa Khả ở đây, chuyện này hắn chưa từng nghe người trong nhà nói qua, sắc mặt có chút khó coi: "Cô ta tới đây làm gì?"

Chu Đại từ trong phòng bếp đi ra, cắt ngang bọn họ: "Đến rồi?"

Mấy ngày hôm trước Tiêu Hành đã nói sẽ đến đây, muốn chơi mấy ngày, lúc ấy anh hẹn buổi tối, không nghĩ tới lại đến trước thời gian.

Nhìn thấy Chu Đại, tâm trạng của Tiêu Hành lập tức tốt lên, cũng không quan tâm Hứa Khả có ở đây hay không, ôm bả vai bạn gái Lý Mộng, nói với anh: "Cậu, giới thiệu cho cậu một chút. Đây là bạn gái của cháu, cháu dâu của cậu, tên Lý Mộng, hôm nay cháu đưa đến đây gặp cậu."

Lý Mông ở trong lòng ngực hắn chào hỏi, nhỏ giọng nói: "Chào chú ạ."

"Gọi chú làm gì, kêu cậu." Tiêu Hành sửa đúng lại cho cô .

Môi Lý Mộng giật giật, kêu không ra tiếng.

Chu Đại liếc nhìn một cái, biết cô nàng khó xử, nhẹ nhàng gật đầu: "Ngồi đi, không cần khách sáo."

Tiêu Hàng cũng không khách sáo chút nào, đem người ngồi xuống sô pha, tự mình đến tủ lạnh tìm đồ uống, hoàn toàn đem nơi này thành nhà của mình.

Lý Mộng thích uống nước trái cây, liền dùng máy ép nước ép bốn cốc nước trái cây.

"Cậu, hai ngày nay có ở nhà nghỉ ngơi không?" Tiêu Hành thăm dò nhìn phòng bếp: "Đang chuẩn bị cơm trưa ạ, đợi lát nữa cháu tới giúp cậu."

"Bữa sáng, đồ ăn trưa lát nữa sẽ có người đưa đến đây."

"A, cậu còn chưa ăn sáng sao?" Tiêu Hành rất kinh ngạc, cậu của hắn làm việc cùng nghỉ ngơi rất quy luật, chưa bao giờ ăn sáng sau tám giờ.

Tiêu Hành cầm hai ly nước trái cây, vừa muốn mang đến sô pha bên kia thì nhìn thấy trên cầu thang có bóng người, ngẩng đầu lên nhìn liền nhìn thấy Hứa Khả.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đứng không nhúc nhích, trong không khí tràn ngập một mùi thuốc súng vô hình, sắc mặt của Tiêu Hành lập tức thay đổi, trực tiếp hỏi: "Cô tới nhà cậu tôi từ khi nào?"

Anh ta dùng từ tôi, hơn nữa giọng điệu còn chất vấn.

Hứa Khả trừng mắt nhìn : "Dựa vào đâu mà tôi phải nói với anh?"

Đây cũng không phải nhà anh ta, Chu Đại là cậu của cô hay bạn trai của cô cũng không liên quan đến anh ta.

Cô giả vờ không nhìn thấy ai, trực tiếp đi xuống lầu.

Sắc mặt của Tiêu Hành rất khó coi, anh ta nghiêng đầu nhìn Cát Dương cùng Lý Mộng, áp cơn giận trong lòng xuống, đem nước trái cây đưa cho bọn họ, đối với Hứa Khả thì coi như không nhìn thấy.

Trong phòng khách có ba người, Hứa Khả không thoải mái cho lắm, cũng không muốn ngồi cùng bọn họ, sau khi đi xuống vẫn đứng yên tại chỗ.

Giọng Chu Đại từ trong bếp truyền tới: "Tiêu Hành, ép cho Hứa Khả nước dưa hấu."

"Cháu không..." Tiêu Hành vừa định từ chối, nhưng Chu Đại đã bưng mì ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lời đến miệng lại nuốt vào, miễn cưỡng đứng dậy.